Chương 3 - Tôi không có bạn gái

3.4K 76 2
                                    

8 giờ sáng, Chu Tử Chính ngồi trong xe, Tống Thành Trạch lập tức đưa tài liệu qua.

"Chủ tịch Chu, đây là tư liệu về Lâm Dư Hi."

Chu Tử Chính giở bìa kẹp rời ra: Lâm Dư Hi, 28 tuổi, chưa kết hôn. Cha: Lâm Chi Hiên, người Tô Châu; Mẹ: Trịnh Tuệ Như, đã qua đời. Ngày x, tháng x, năm xxxx, tốt nghiệp học vị vinh dự bậc nhất của học viện Trung Y XXX, ngành phụ là tâm lý học. Sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc tại phòng khám Tân Sinh.

Lật ra trang sau, trên đó có một tấm hình Lâm Dư Hi chụp chung với một người đàn ông. Người đàn ông tên là Lý Thuần Nhất, 3 năm trước, đã từng là chồng chưa cưới của Lâm Dư Hi. Cũng vào 3 năm trước, Lý Thuần Nhất đã cưới Vương Vận Kỳ con gái của chủ tịch Vương tập đoàn Trường Duyệt.

Lại lật ra trang sau, chính là weibo của cô, tin tức và hình ảnh trên vòng bạn bè.

"Tư liệu chỉ có bao nhiêu đây thôi à?"

Từ kính chiếu hậu, Tống Thành Trạch nhìn thấy vẻ mặt hơi ngạc nhiên của Chu Tử Chính.

"Trong một buổi tối, chỉ tìm được bao nhiêu đó thôi. Cần tôi điều tra tiếp không ạ?"

"Tạm thời không cần!"

Chu Tử Chính nhìn tấm hình trước mặt, cô lại là vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất, thế giới này nhỏ thật đấy. Lúc Vương Vận Kỳ và Lý Thuần Nhất đám cưới, đúng lúc anh đi công tác ở nước ngoài, không kịp về tham dự, nhưng cũng loáng thoáng nghe được vợ chưa cưới trước kia của Lý Thuần Nhất đã xông đến gây chuyện, hình như là ném trả nhẫn cầu hôn của Lý Thuần Nhất ngay trước mặt mọi người.

Trong tấm hình, cô rúc vào lòng Lý Thuần Nhất, hai lúm đồng tiền trên má, chứa chan vẻ ngọt ngào và niềm hạnh phúc.

Thì ra, là cô!

Xe đậu trên con đường lớn ngoài hẻm nhỏ, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch xuống xe đi về phía phòng khám.

"Chủ tịch Chu, tối qua tôi hỏi lại trợ lý của chủ tịch Trịnh, cậu ta nói lúc trước chủ tịch Trịnh chữa bệnh là do Lâm Chi Hiên châm cứu, sau này mắt của Lâm Chi Hiên không tốt lắm, thì đổi sang do Lâm Dư Hi làm."

"Ừ! Đợt điều trị của chủ tịch Trịnh mất bao lâu?"

"Nửa năm. Chủ tịch Trịnh còn nói, cảm thấy tay nghề của Lâm Dư Hi còn tốt hơn Lâm Chi Hiên nữa." Tống Thành Trạch nhíu mày, "Tôi nói ấy, đó là chuyện đương nhiên rồi, ngón tay của cô ấy vừa dài vừa nhỏ, sờ vào......"

"Cậu muốn thử không?" Giọng điệu của Chu Tử Chính thế này có nghĩa là có chút không vui rồi đó.

Tống Thành Trạch chân chó cười làm lành: "Ý tôi là, tay nghề của cô ấy tốt, thì bệnh của chủ tịch Chu có thể châm cứu đến hết bệnh nhanh thôi."

Đến trước cửa phòng khám, Tống Thành Trạch bước nhanh mấy bước đẩy cửa ra cho Chu Tử Chính, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ lại tỏ ra vô tội.

Hai người đi vào, Chu Tử Chính đã thấy Lâm Chi Hiên. Thì ra cả hai cha con đều có một đôi mắt sáng ngời thấu đáo của một người bác sĩ.

Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ