Tống Thành Trạch nhận được tin nhắn của Ngải Vi: "Tiểu Thiên khỏe hơn chưa?"
"Vì nó sốt cao, nên đã chụp X quang rồi, bác sĩ lo sẽ bị viêm phổi nên tối qua ở lại bệnh viện."
"Chao ôi, đáng thương quá. Trong nhà anh có ai ở bên nó không?"
"Ba mẹ tôi đi du lịch rồi, chỉ có bảo mẫu bên cạnh nó thôi. Buổi chiều thì Elaine phải đi với Liz rồi, tôi không dứt ra được."
"Dù sao hôm nay tôi cũng không có việc gì, tôi đến bệnh viện thăm nó vậy."
"Thế này, thật ngại quá."
"Không sao, tôi thích chơi với con nít nhất đấy."
Tống Thành Trạch để di động xuống, ngơ ra vài giây, mỉm cười.
"Cười gì đấy? Trông có vẻ nhớ nhung thế kia." Chu Tử Chính đi ngang qua phòng làm việc của anh ta, nhìn anh ta một cái.
"Nhớ nhung? Không phải chứ!" Tống Thành Trạch cười xòa.
"Tiểu Thiên sao rồi?"
"Lúc nãy bảo mẫu nói cho nó uống thuốc rồi, cũng đã hạ sốt, nhưng chỉ sợ sẽ tăng lên lại."
"Buổi chiều cậu về thăm nó đi."
"Buổi chiều Elaine không có ở đây, tôi cũng không ở đây, e là không tốt lắm đâu."
"Kêu Sharon qua đây giúp là được rồi, cậu đi chăm sóc cho con trai đi."
-----
Tống Thành Trạch vội vã chạy tới bệnh viện, từ cửa sổ phòng bệnh thấy Ngải Vi ngồi bên cạnh giường cho Tiểu Thiên uống thuốc. Tiểu Thiên vừa nhíu mày vừa lắc đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc vào.
Sau đó Ngải Vi bóc một cây kẹo que, Tiểu Thiên cười rạng rỡ nhận lấy, bỏ vào miệng. Sau đó, ngoài dự đoán, Ngải Vi lại bóc một cây kẹo khác, tự mình ăn. Hai người nhìn nhau, cười hi hi ha ha.
Một cô tiểu thư trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thượng, ở trong phòng bệnh với một đứa con nít, tùy tiện vui vẻ ăn kẹo que? Mí mắt của Tống Thành Trạch giật giật, cảnh tượng này thật sự là quá sai rồi!
Tống Thành Trạch đẩy cửa vào, Tiểu Thiên vừa nhìn thấy anh, lập tức lấy kẹo que trong miệng ra, bỏ ra sau lưng. Hai mắt trừng lên, vẻ mặt như đã làm chuyện xấu, chuyện chột dạ vậy.
Ngải Vi nhìn Tống Thành Trạch một cái, an ủi Tiểu Thiên: "Đừng sợ, cây kẹo que này là do hôm nay con biểu hiện rất dũng cảm, dì thưởng cho con ăn, ba con không đồng ý cũng không được."
Tiểu Thiên mong đợi nhìn Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch bất đắc dĩ gật đầu: "Ăn đi." Tiểu Thiên lập tức vui vẻ, phấn khởi ăn tiếp. Trẻ con thay đổi vẻ mặt, thật sự còn hơn cả bất cứ bậc thầy đổi mặt nào.
Ngải Vi liếm kẹo que: "Anh không cho Tiểu Thiên ăn kẹo que à?"
"Không phải không cho, mà là ít cho, rất dễ sâu răng."
"Chỉ cần nó ăn xong, rồi cho nó uống nước để súc mệng thì không dễ bị sâu răng nữa." Ngải Vi mang vẻ mặt như muốn khiêu chiến với anh, "Anh có biết thế nào mà trẻ mới dễ bị sâu răng nhất không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Em chạy không thoát tay anh đâu - Khiên Mộng
RomanceTác giả: Khiên Mộng Editor: miemei Nguồn convert: ngocquynh520 Nguồn edit: Diễn Đàn Lê Quý Đôn Thể loại: hiện đại, nhẹ nhàng, ấm áp. Số chương: 71 chương + 1 ngoại truyện Giới thiệu: Lần đầu gặp mặt Chu Tử Chính: ...... Cô là bác sĩ nữ Lâm Dư Hi: An...