MitsuBoru Fanfic[Oneshot] Tâm tư.
Lưu ý: Khi đọc xin đừng quan tâm nó có đúng với các thuyết Vật lý rồi thuyết Duy tâm này nọ. Hãy nghĩ đơn giản theo hướng cổ tích và thần thoại. Cảm ơn đã đọc.
Thế gian này gồm ba thế giới, tồn tại cùng nhau để bảo trì sự tuần hoàn tự nhiên của vạn vật, để không xảy ra biến cố và để mãi trường tồn, đó là Thiên giới, Hạ giới và Minh giới. Nói cho dễ hiểu là chốn của thần tiên, của con người và của ma quỷ.
Thiên giới cao nhất, nằm trên bầu trời vì thế là thứ sản sinh vạn vật, cai quản thế gian. Ở đó ai cũng có nhiệm vụ của riêng mình, người thì coi sóc Thời gian, người thì Sự sống,... Và trông coi ánh sáng của nhân gian là Mặt trăng, Mặt trời có hai người. Ta là Mitsuki, người trông coi Mặt trăng, người cùng ta đảm nhận nhiệm vụ này là Boruto.
Boruto là một đứa trẻ đáng yêu, tại Thiên giới này em ấy là nhỏ nhất, nhỏ hơn cả ta tới mấy trăm năm. Em ấy lúc nào cũng tươi cười, lúc nào cũng ấm áp, ở bên cạnh em ấy lúc nào cũng dễ chịu, ta... đoán thế vì ta chưa bao giờ được gặp em ấy...
Lạ thật đúng không? Vậy để ta kể ngươi nghe một câu chuyện.
Ban đầu Mặt trăng được tạo ra trước nhưng thứ ánh sáng của nó lại quá lạnh lẽo, không thể khiến vạn vật trên thế gian này phát triển vì thế Mặt trời mới được tạo ra. Nhưng nếu cả hai nguồn sáng cùng xuất hiện thì sẽ thiêu rụi mọi thứ, tai họa sẽ xảy ra và vì thế chúng không bao giờ được phép gặp nhau. Sáng có Mặt trời, đêm có Mặt trăng không hề chung đụng. Và để chắc chắn hơn nữa Mặt trời bé con không được phép biết về sự tồn tại của người kia, và luôn bị lừa dối rằng ánh sáng của mình có thể chiếu rọi cả sáng lẫn đêm... Cậu nhóc vô cùng vô tư đối với cuộc sống của mình, không hề nghi ngờ, mặc nhiên chấp nhận tất thảy, thật là một đứa trẻ đáng thương.
Phải, em ấy rất đáng thương. Lần đầu tiên nhìn thấy em ấy đã là mấy trăm năm sau khi em ấy ra đời. Khuôn mặt non nớt, nụ cười hồn nhiên, mái tóc vàng ấm áp của Mặt trời... Trước vẻ rực rỡ và hoa lệ ấy của em, dù đứng xa thật xa nhưng trong một khoảng khắc ta đột nhiên muốn đến bên cạnh em ấy nhưng điều đó là không thể... Kể từ đó, ta luôn ngắm em ấy từ xa, mường tượng cảm giác ấm áp mà người đời ca tụng, ta thật sự rất ghen tị với những kẻ có được may mắn đó...
Buổi đêm đối với ta thật tĩnh lặng, nó lạnh lẽo, âm u, chứa đầy những thứ xấu xí, trái ngược hoàn toàn với ban ngày.
Trước khi gặp em ấy ta thật chán ngán khung cảnh này nhưng giờ ta lại thấy may mắn khi có thể thay em làm việc này, nó sẽ không làm bẩn đôi mắt trong veo của em. Ta muốn nó thật trong cho đến ngày em biết đến sự tồn tại của ta, đó là ước muốn sâu thẳm nhất của ta. Càng nhìn em thì lại muốn có em, trong tâm trí ta lúc nào cũng có hình bóng em, ta muốn em là của ta, muốn được gặp em nhưng mang trách nhiệm của một vị thần thì đó lại là một tham vọng xấu xa, một suy nghĩ ích kỷ. Có lẽ từ khi gặp em ta đã không còn là thần nữa rồi, Boruto...
Ngày đó, chốn Thiên giới yên tĩnh này trở nên ồn ào. Bọn họ nhốn nháo chuyện gì thế, tại sao lại hốt hoảng như vậy? Phải rồi, hôm nay ta vẫn chưa thấy em... Kia chẳng phải là nơi ở của em sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[MitsuBoru] Tâm tư
Hayran KurguNội dung: Đối với Mitsuki, Boruto là Mặt trời. Phải, luôn như thế, mãi như vậy... Không chỉ ở hiện tại mà từ rất lâu, những hồi ức đó đã sớm bị chôn vùi theo dòng chảy thời gian. Nhân vật thuộc bản quyền của Kishimoto, dựa trên bộ manga và anime cùn...