Chap 59: Dũng khí cùng kiên trì

127 8 0
                                    


Nửa năm sau.


Tới gần lễ Giáng Sinh, các cửa hàng nhỏ cũng bắt đầu trang trí , cậu đương nhiên cũng không còn nhàn rỗi, từ Giang Nam trở về, cậu liền ở nhà sách nhỏ này, 150 mét vuông, trên dưới hai tầng, khu vực cũng không tệ lắm, là cửa hàng một người bạn Vương Lỗi, tiền thuê đặc biệt tiện nghi, một năm mới 5 vạn, cậu ký 5 năm, thời điểm ký hợp đồng, cha đứa bé hắn khóe miệng cũng bắt đầu co quắp, Vương Lỗi mắng cậu đi ra ngoài lăn lộn vài năm đều không hiền hậu, không nhìn ra đứa bé kia là thật tâm giúp cậu, cậu còn như vậy lừa người nhà, cậu cũng cảm giác mình có phần một chút không phúc hậu, liền cho bọn cha con họ cả đời miễn phí đọc, cuối cùng ngay cả Vương Lỗi khóe miệng cũng bắt đầu run rẩy.


Sáng sớm Vương Lỗi đã kêu bạn thân đến hỗ trợ, đều là đệ tử nhà giàu, bây giờ lưu hành lời nói không phải phú nhị đại chính là quan nhị đại, cũng không biết Vương Lỗi có mị lực gì, mấy hài tử này đối với hắn đều là dễ bảo , thấy cậu cũng đều cung kính kêu một tiếng "Anh


Cậu bọc lấy áo lông dày chỉ huy, mấy tiểu tử làm được khí thế ngất trời, sức mạnh 10 phần, trước giữa trưa cây thông Nô-en, ông già Nô-en, màu phun cũng đã bố trí thỏa đáng, cậu nói mời bọn hắn đi nhà hàng cho ăn một trận, trừ Vương Lỗi mọi người đều nói thác có việc rời đi.


Vương Lỗi là người một nhà, cậu đương nhiên không cùng hắn khách khí, nấu hai chén mì sợi, mua dưa muối coi như cơm trưa.


Lúc ăn cơm, Vương Lỗi nói: "Anh, người bên ngoài dựa vào cửa sổ phía đông là người nào? Cũng đã đến ba ngày rồi."


Cậu hướng bên ngoài nhìn thoáng qua, nhạt âm thanh nói: "Phùng Tô Xuyên."


Cậu vừa dứt lời, Vương Lỗi buông xuống bát đũa, vụt định liền đứng lên, cậu vội vàng níu lại cánh tay của hắn, "Em làm gì thế?"


"Đánh hắn!"


Cậu PHỤT liền nở nụ cười, lôi kéo hắn một lần nữa ngồi xong, "Muốn đánh cũng phải buổi tối, chuẩn bị một chút đạo cụ và vân vân, ban ngày, ai lại làm thế!"


Vương Lỗi tay nâng cằm lên, rất chân thành mà nghĩ muốn, kịp thời lấy điện thoại ra, "Được, em gọi điện thoại an bài một chút."


Cậu một phen đoạt được điện thoại, gõ ót của hắn, "Đều sớm mở công ty, như thế nào lại còn như lưu manh, ăn cơm!"


Vương Lỗi ngoan ngoãn cầm lấy đũa, không ngừng mà dùng ánh mắt nhìn cậu, "Anh, anh hận hắn không?"


"Không hận."


"Vì sao?"

[Longfic][Khải Nguyên_Ver]_Chỉ Ôn Nhu Mình Em, Vương NguyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ