Sáng nay, lại bắt đầu một ngày làm việc mới, Hướng Thanh Lam vẫn đi phía sau Tiểu Tây, lặng lẽ quét tuyết. Thực ra, công việc này của cô đã là khá nhẹ nhàng rồi, có lẽ bởi vì Ngân Táp công khai đồng ý, mọi người ở đây vẫn đều nhắm một con mắt, mở một con mắt, phá lệ giữ lại một người phụ nữ có thai.“Tiểu Thanh, nếu cô mệt thì cứ nghỉ một lúc đi, mình tôi quét là được rồi.” Tiểu Tây quay đầu nhìn cô, hơi hơi lo lắng nói.
Hướng Thanh Lam lắc đầu, ý bảo bản thân không có vấn đề gì, công việc đơn giản như vậy, cô vẫn có thể cố gắng được.
“Cô thật đúng là cố chấp.” Tiểu Tây bất đắc dĩ thở dài, lại tiếp tục gắng sức quét tuyết. Quét tiếp, quét tiếp a, thẳng đến khi quét qua một đôi giày sang trọng màu trắng, để lại mấy vết bẩn vô cùng ‘nổi bật’, cô mới giật mình trợn to hai mắt nhìn lên.
Xong rồi, cô gặp rắc rối lớn.
“Thực xin lỗi, phu nhân, thực sự rất xin lỗi, Tiểu Tây không hề cố ý.” Tiểu Tây toát một đầu mồ hôi lạnh, không ngừng nói xin lỗi. Thực ra, trong lòng cô đang cảm thấy vô cùng ủy khuất, vốn đang quét tuyết thôi, tự nhiên phu nhân đứng đó làm gì cơ chứ?
Y Nhược cúi đầu nhìn đôi giày bị dính bẩn của mình, lạnh lùng nhìn lướt qua Tiểu Tây, vừa lòng thấy cô ta sợ run một chút, cuối cùng mới quay sang phía Hướng Thanh Lam, ánh mắt tràn đầy hận ý. Không chỉ dành cho cô ta, mà còn dành cho cả đứa con cô ta đang mang trong bụng.
Cô rất muốn hủy diệt nó, nhưng là không thể, ít nhất hiện tại là không thể, nơi này đang có quá nhiều ánh mắt nhìn vào cô, muốn cướp lấy vị trí của cô.
Cô không thể làm gì Hướng Thanh Lam, nhưng cô có cách khiến cô ta phải cam tâm tình nguyện rời đi nơi này.
“Phu nhân, đều là lỗi của tôi, là do tôi không cẩn thận, xin ngài đừng làm khó cô ấy.” Tiểu Tây nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Y Nhược, rốt cuộc thì cũng lấy được hết dũng khí, nhắm mắt nhắm mũi một mạch nói xong. Chuyện lần trước đã là quá đủ rồi, cô không thể để Tiểu Thanh phải chịu thêm thương tổn gì nữa, cái thai đã được bảy tháng, cần phải được bảo vệ thật an toàn.
“Cô làm bẩn giày của tôi, phải tính sao bây giờ?” Y Nhược hơi hất cằm nói với Tiểu Tây, ý cười mang theo nồng đậm trêu cợt.
“Phu nhân, vậy để tôi lau giúp ngài.” Tiểu Tây vội vàng ngồi thụp xuống, vươn tay chuẩn bị lau giày cho Y Nhược. Nhưng là…
“Tôi không muốn cô lau.” Y Nhược lãnh đạm liếc Tiểu Tây một cái, giọng nói lạnh lùng như băng sương. Ngay từ đầu cô đã không vừa mắt với con nhóc béo này rồi, nhưng hôm nay cứ tạm tha cho nó đi, mục tiêu của cô vốn không phải là nó.
Không muốn cô thì muốn ai?
Tiểu Tây đứng lên, kỳ quái nhìn chằm chằm Y Nhược. Sẽ không phải là phu nhân muốn Tiểu Thanh lau đấy chứ? Không được, Tiểu Thanh đang mang thai, không được tùy tiện ngồi xuống ở chỗ lạnh lẽo thế này được. Tiểu Tây vội vàng lắc đầu, nhưng ngón tay của Y Nhược đã chỉ về phía Hướng Thanh Lam, nặng nề gằn từng chữ, “Tôi muốn cô ta.”