Chương 10

1.2K 127 32
                                    

Des: *nhìn chằm chằm vào Seij, Lily, Ryan, Chi Huynh-san, Miuna Tran-san bằng đôi mắt rưng rưng* Các người a~, các người a~.

*khóc nức nở* Sao lại nỡ đối với Des như vậy hức hức~

Bình thường Des edit cực khổ sao không có bao nhiêu người lên comment? Hức hức... Des vừa mới đổi Kuroko thành y thôi... Hức hức... Đã quá chừng người la lên rồi. Hức hức hức...

Akashi Seijuurou: *giọng không cảm xúc* Nói nhảm đủ chưa? Cô còn không tránh ra cho ta lên sàn, ta ném cô cho Vajra ăn đó.

Des: *thu lại nước mắt cá sấu* Des rất tiếc nhưng Des không có hứng thú với việc bị xuyên không *biến mất*.

----

Truyền thuyết phía chân trời – 10

"Nơi đây là...?"

Trên giường bệnh trắng tuyết, thanh niên tóc băng lam lo lắng tỉnh lại. Đôi mắt băng lam vẫn còn bị phủ bởi một tầng hơi nước nhàn nhạt. Ngọ nguậy ngồi lên, huyệt thái dương vẫn còn đau đớn như bị kim châm, cậu không thể không đỡ lấy trán.

Thời điểm Kagami bị đám senpai thốt đức, run sợ đẩy mạnh vào phòng, nhìn thấy chính là cảnh tượng này – khuôn mặt ôn hòa đầy đau đớn của thanh nhiên nhân ngư tóc băng lam. Đỉnh đầu còn quấn băng, đôi mắt băng lam mịt hơi nước, đặc biệt khiến người khác xót thương. Kagami trong nháy mắt lên cơn tức, hận không thể đem con Vajra dị dạng khởi nguồn mọi chuyện xé thành nghìn mảnh.

Thân là sinh sản giả, không bảo vệ được nhân ngư, vậy sống để làm giề?

Kuroko hơi thất kinh nhìn thanh niên tóc màu lửa đi đến bên giường, tự đấm một đấm vào mặt của chính mình. Trong nhất thời, âm thanh nấm đấm bị truyền đến vô hạn. Kuroko trợn to hai mắt, có chút không rõ vì sao.

"Cú đấm này là dành cho tôi. Không chỉ không có năng lực bảo vệ cậu, trái lại còn để cậu phải bảo vệ. Phải nói rằng... thật sự rất tồi tệ."

Kuroko lập tức ngộ ra người này chính là người điều khiển cơ giáp trên chiến trường, không khỏi nở nụ cười nhẹ. "Cấp bậc của tôi cao hơn cậu, xông lên phía trước là chức trách của tôi." Kuroko liếc mắt nhìn quân hàm trước ngực thanh niên tóc đỏ, nhẹ nhàng đọc chữ bên trên. "Kagami... Taiga... Thiếu úy."

Giọng nói ôn hòa không trầm không cao. Nhưng không biết vì cái gì, Kagami nghe thanh niên tóc băng lam mở miệng gọi tên chính mình, đột nhiên cảm thấy như có một cọng lông chim lướt qua tim, lòng có chút ngứa ngáy, huyết dịch như muốn bốc cháy, khiến toàn thân hắn nóng lên. Kuroko hoàn toàn không biết bộ não phức tạp của sinh sản giả trước mặt đầu đang YY ra cái dạng gì. Cậu nhìn vào con ngươi hỏa diễm tựa màu tóc đỏ của Kagami, theo bản năng lại nghĩ đến người đàn ông kia ở thủ đô.

Trước đó trong lúc vội vàng chỉ để lại tin thiên chuyển cương vị đã biến mất, người kia chắc là đang rất tức giận đi.

Dù sao thì, thứ người kia ghét nhất là quân cờ không nghe lời.

Tầm mắt Kuroko nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, nhìn về phía chân trời vô tận, rơi vào dòng trầm tư ngắn ngủi.

[AkaKuro-edit]: Truyền thuyết phía chân trời - Hoàn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ