Chap 3​ (Duyên 1)

36 4 0
                                    

Sắc chiều nhẹ nhàng buông xuống trên thành phố Đông Linh,nhẹ nhàng mà quyến rũ, vấn vương lòng người

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

Sắc chiều nhẹ nhàng buông xuống trên thành phố Đông Linh,nhẹ nhàng mà quyến rũ, vấn vương lòng người.Cái tiết trời hơi se lạnh,cứ âm ỷ mãi trong mỗi con người khi đặt chân đến nơi đây.Dường như nàng tiên thu đã thiên vị ghé qua đây trốn này,trước khi đến với Tử Hoa-thành phố mà nàng tiên hạ vẫn còn vương vấn ở lại, trong những phút giây giao mùa cuối cùng.Làn gió nhẹ đưa mùi dạ quỳ bay đến từng ngóc ngách của thành phố.Quốn theo tâm hồn vạn vật nơi đây đến với những giấc mơ thu nồng nàn, mát lạnh và đầy hứa hẹn.

Dưới con phố đông đúc bởi sự xô bồ của cuộc sống,là hình bóng của hai con người "tăng động" hết sức có thể. Một cậu bé tinh nghịch với mớ tóc xù được chải chuốt gọn gàng, mặc trên người một chiếc áo thun trắng cộc tay,bên ngoài khoác hờ một chiếc áo Blazer xanh navy kết hợp ăn khớp với chiếc quần kaki trắng,bên dưới là đôi giày đen bóng loáng .Ngay bên cạnh cậu bé là một cô gái trẻ với mái tóc màu nâu hạt dẻ được búi gọn,chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ làm tan chảy trái tim của bất cứ ai khi nhìn vào,cô chọn cho riêng mình một chiếc áo crop top ôm eo, khoác bên ngoài một chiếc áo cardigan dáng dài mỏng màu trắng,ống tay áo được sắn lên gần tới khuỷu tay,bên dưới là một chiếc quần jeans lửng màu xanh bạc,kèm theo đôi giày thể thao màu trắng năng động.

Nhận thấy sự ngơ ngác của người đối diện, Liễu Nhi khẽ nhíu mày,nghiêng đầu,lay lay cánh tay người đối diện hỏi:

"Boss ong vàng! Chị làm sao vậy?"

Cảm nhận được cái lắc mạnh tay của cậu bé, Trúc Như khẽ giật mình,thì ra từ nãy đến giờ cô cứ đứng yên nhìn chăm chăm cái khóm hoa vàng bên vỉa hè.Cúi đầu nhìn xuống cục bột nhỏ bên dưới,cô cười dịu dàng đáp lại:

"Chị không sao đâu,cục bột nhỏ à! Tại chị chỉ cảm thấy có điều gì đó hơi lạ,nên mới dừng lại nhìn một chút thôi."

Gãi cái mớ tóc xoăn tít trên đầu,Liễu Nhi ngơ ngác hỏi thêm:

"Boss thấy lạ ở chỗ nào? Boss nhìn thấy người quen à?"

"Chị đang thắc mắc: Tại sao hoa dạ quỳ có thể trồng được trong thành phố này nhỉ? Theo lí mà nói loài hoa này rất ưa sự khắc nghiệt của thời tiết,nên chỉ có thể sống được ở vùng cao nguyên,núi đồi trùng trùng điệp điệp thôi. Nhưng tại sao ở thành phố có thời tiết vô cùng dễ chịu như thế này,lại có thể trồng được loại hoa như vậy nhỉ?"

Trúc Như lập tức trả lời đáp lại lời của cục bột nhỏ,như thể nó là điều không thể xảy ra ở nơi này vậy.

Đúng vậy,đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loài dạ quỳ có thể trồng trong thành phố có nhiệt độ vô cùng dễ chịu như vậy. Dạ quỳ - loài hoa có màu vàng tươi,những bông hoa nhỏ không mọc thành chùm,nhưng lại mọc xen khẽ,san sát nhau tạo thành một khóm hoa,mang hương thơm nhẹ nhàng,thanh khiết. Loài hoa này đặc biệt ở chỗ : bằng một sức mạnh nào đó của tạo hóa,nó vẫn có thể khoe sắc trên những vùng đất cao nguyên, cằn cỗi với thời tiết khắc nghiệt và chỉ có thể nở hoa vào một mùa duy nhất trong năm. Khi mùa thu nhẹ nhàng ghé qua,từng khóm hoa màu vàng sẽ bắt đầu nở rộ mặc kệ cho điều kiện sống có khắc nghiệt đến cỡ nào đi chăng nữa.Những nụ hoa nhỏ bé xinh xinh khi nở sẽ làm bung tỏa hương thơm mà nó ấm ủ suốt một năm dòng,quện theo làn gió mà gieo hương đi khắp thế gian,cho con người có thể thưởng thức thanh vị nhẹ nhàng mà thanh khiết của nó. Loài hoa đó cũng giống như cô vậy,một cô gái phải chứng kiến cái chết của mẹ trước mặt mình khi còn quá nhỏ.Người cha đó chưa từng cho cô cái cảm giác hạnh phúc của một gia đình kể từ cái sau cái chết của mẹ.Nhưng cô vẫn sống,cô vẫn sống vươn lên trước cuộc đời khác nghiệt,tàn nhẫn của ông trời đã dành cho cô. May thay ông trời không cướp đi mọi thứ từ cô,ông ban tặng cho cô một cậu em trai tinh nghịch,đáng yêu,biết quan tâm,lo lắng cho cô,mặc dù cậu bé đó mang trong mình dòng máu của người đàn bà đã giết chết mẹ cô.Nhưng bà ta đã phải trả giá cho sự tàn ác,cay độc của mình với những năm tháng bên căn bạo bệnh. Bằng một sự kì diệu nào đó,cô lại có thể sống thân thiết với con trai của kẻ thù,hơn nữa hai người còn là một cặp chị em vô cùng yêu thương nhau.Cô biết đứa trẻ của bà ta không có tội,họa bà ta gây ra,bà ta đã phải lãnh đủ hậu quả,vậy nên cô cũng không có lí do gì để ghét bỏ người em trai cùng cha khác mẹ này. Hơn nữa Liễu Nhi cũng là đứa trẻ mất đi một người mẹ khi còn quá nhỏ,...Cậu bé đó cũng giống cô,nên sự thấu hiểu và đồng cảm đã vượt qua rào cản của sự thù hận trong cô,khiến cô đã sớm quên đi sự đau đớn mà người đàn bà ấy đã gây ra cho cô,nó chỉ còn lại trong tiềm thức với cơn ác mộng khủng khiếp đó thôi. Đứng yên ngây ngốc nhớ lại những kí ức đầy sự chắp vá,đau đớn của mình,cô quên mất là còn phải đưa cục bột nhỏ tới cho kịp giờ chụp hình với tập đoàn Hermes. Chỉ khi Liễu Nhi lại một lần nữa lắc mạnh tay cô và giục:

[Fanfiction] Để  ta... Yêu em được không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ