Chương 14: Buông tay

288 16 0
                                    


Nhà của gia đình Jimin ở vùng nông thôn, mọi người đội tuyết lái xe đưa Jungkook đến bệnh viện thành phố, sau khi sắp xếp xong mọi thứ thì đã 2, 3 giờ sáng. May mà không có chuyện gì. Jimin nhìn Jungkook nằm trên giường bệnh, lòng đau như cắt.

"Các con vất vả quá, bận rộn cho đến giờ này." Ông Jeon nhìn Jimin và Namjoon, "Bây giờ ổn cả rồi, các con tìm chỗ nghỉ ngơi chút đi." Ông Jeon nhìn ra bên ngoài, "Minnie, tuyết càng lúc càng lớn, con đừng chạy xe về nữa, cứ nói với ở nhà là tối nay con ngủ trong thành phố, sáng mai hãy về."

Jimin không yên tâm về Jungkook, vốn dĩ cũng không muốn đi, vừa nghe đã đồng ý. Cậu gọi điện về nhà, gia đình cậu cũng bảo cậu tối nay tìm chỗ trong thành phố nghỉ ngơi.

Namjoon đứng dậy đi theo Jimin ra khỏi phòng bệnh: "Cậu ấy nặng thật đấy, có lẽ anh cũng đã già mất rồi."

Jimin rất muốn ở lại bệnh viện, nhưng không thể bỏ mặc Namjoon: "Đi thôi, tìm chỗ nào nghỉ một chút."

Namjoon đùa: "Em chủ động như vậy, làm sao anh từ chối được?"

Tâm trạng đang bực bội khiến cậu khó chịu: "Anh có suy nghĩ như người bình thường được không?"

Namjoon thản nhiên: "Anh không bình thường chỗ nào? Ai chẳng nghĩ như thế."

Jimin im lặng. Hai người tìm một khách sạn gần đó, Jimin chỉ thuê một phòng.

Namjoon nhìn Jimin cười khó hiểu: "Em tin tưởng anh vậy à?"

"Anh nghĩ nhiều quá rồi." Jimin lạnh lùng trả lời, "Em thuê nó cho anh."

Namjoon ngẩn người: "Vậy tối nay em ở đâu? Tiết kiệm thì cũng không phải cách này chứ?"

Jimin dứt khoát: "Em muốn vào bệnh viện xem có gì cần gì nữa không."

Namjoon vẫy tay, ý bảo lễ tân không cần đặt phòng: "Anh về cùng với em, dù sao trời cũng gần sáng rồi."

"Vậy không được. Thứ nhất, anh là khách, thứ hai, nếu thức cả đêm, sáng mai ai lái xe? Em còn mong anh làm tài xế đưa bọn em về nhà an toàn mà."

"Không sao. Trong phòng bệnh còn giường trống, nghỉ ở đó cũng được." Namjoon vừa nói vừa kéo Jimin ra khỏi khách sạn.

Cậu không ngăn được Namjoon, đành phải về bệnh viện với anh.

Ông Jeon thấy họ quay lại, biết họ lo lắng cho Jungkook nên rất xúc động.

Cũng may bệnh viện không đông, phòng Jungkook đang nằm cũng có mấy giường trống. Hôm trước đi đường xa, lại uống nhiều rượu, chắc Namjoon cũng đã mệt nên ngồi nghe Jimin và ông Jeon nói vài câu là ngủ thiếp đi.

Jimin thấy Namjoon đã ngủ, nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho anh.

Ông Jeon nhìn thấy cảnh này: "Minnie, bạn trai con được lắm, tốt bụng lại thật thà."

Jimin vội giải thích: "Anh ấy không phải bạn trai con."

Ông Jeon cười: "Trước mặt chú mà còn mắc cỡ sao?"

Jimin biết có giải thích cũng không được nên đành lặng im. Ông Jeon nhìn Jungkook nằm trên giường bệnh, thở dài: "Bây giờ chú chỉ mong Kookie mau khỏe lại rồi tìm cho chú một cô con dâu là chú hài lòng."

Jimin cúi đầu ngậm ngùi: "Chú, Kookie không sao, hết sốt thì sẽ khỏe lại thôi."

"Kookie sống ở chỗ con có tốt không? Chú nghe nói nó đánh nhau với người ta, làm chú lo lắng quá."

"Cậu ấy khỏe mà. Lần đó đánh nhau cũng không hoàn toàn là lỗi cậu ấy. Sau đó, con cũng có nói với cậu ấy giúp người thì tốt, nhưng cũng không nên làm ra vẻ anh hùng."

Ông Jeon gật đầu: "Mấy năm nay may mà có con. Đối với Kookie, con giống như anh ruột nó vậy. Đối với bác, con cũng như con trai ruột."

Jimin càng thấy nhói lòng: "Dạ, ba mẹ con hay nói, Kookie cũng giống như con ruột của ba mẹ con."

Jimin cúi xuống nhìn đồng hồ: "Hôm nay chú cũng uống nhiều rồi, đừng cố nữa, cứ đi ngủ đi. Để con trông chừng Kookie cho."

Ông Jeon đã phần nào tỉnh rượu vì Jungkook bị bệnh, nhưng nghe vậy cũng không miễn cưỡng cố gắng: "Vất vả cho con quá."

"Chú cứ yên tâm."

Ông Jeon gật đầu. Giao Jungkook cho Jimin thì ông rất yên tâm, bởi cậu là y tá, rồi ông cũng tìm một giường trống để ngủ.

Phòng bệnh trở nên yên lặng.

Jimin tìm một cái ghế ngồi bên cạnh giường Jungkook, hai bàn tay nắm lấy cổ tay đang được truyền dịch của y.

Trời lạnh, khiến tay y cũng lạnh hơn. Đột nhiên bàn tay cậu bị nắm chặt. Jimin mở mắt ngạc nhiên, Jungkook đang nhìn cậu. Cậu vui mừng: "Cậu tỉnh rồi à?"

Y nắm chặt lấy bàn tay cậu.

"Đừng làm như vậy, đang truyền dịch mà, thả lỏng đi." Jimin vỗ nhẹ vào tay y, y nới lỏng tay ra, hình như lúc này y mới cảm nhận được cậu thực sự đang ở cạnh mình chứ không phải ảo giác.

Y nhìn quanh, ông Jeon đang ngủ. "Mọi người đưa em tới đây à?"

"Cậu sốt đến ngất xỉu." Jimin nhẹ nhàng xoa bóp cổ tay y. "Ba cậu đến báo cho mọi người biết; họ đều say cả, nên anh lái xe, Namjoon cũng giúp đưa em đến đây."

Vừa nghe dứt câu, y từ từ thả bàn tay đang nắm lấy tay cậu. Y im lặng một lúc: "Làm phiền mọi người rồi."

"Sao lại khách sáo vậy chứ?"

Hai người cùng im lặng ngại ngùng.

Jimin lên tiếng: "Cậu tỉnh lại, không sốt nữa là anh yên tâm rồi."

Y cười miễn cưỡng: "Em cứ mong mình điên luôn. Như vậy thì không phải nhớ gì nữa."

Cậu hiểu rõ ý y. Không để cậu nghĩ nhiều, y nói đùa: "Như vậy em có thể sống thoải mái cả đời, không phải lo gì cả."

Jimin cũng đùa: "Sao cậu không ra giữa đường mà nằm? Nếu chiếc xe nào không để ý cán qua thì nửa đời sau của cậu không cần phải lo lắng nữa."

Những câu nói đùa vui vẻ khiến cảm giác ngại ngùng cũng biến mất.

Câu chuyện của họ đánh thức ông Jeon đang ngủ bên cạnh: "Tỉnh rồi à?". Jungkook quay lại, thấy ông đã ngồi dậy, "Ba mau mặc áo khoác vào, kẻo lại bị cảm lạnh."

"Mấy giờ rồi?" Ông Jeon nhìn đồng hồ, đã 5 giờ sáng, ông ái ngại, "Vất vả cho Jimin quá!"

"Không sao ạ!" Jimin cúi xuống nhìn đồng hồ, có lẽ do thời tiết xấu, bên ngoài vẫn còn tối đen, "Tuyết vẫn đang rơi à?"

"Để chú ra xem." Ông Jeon đi ra ngoài.

Jungkook nói lớn: "Ba, mua đồ ăn cho con, con đói rồi."

Không khí ồn ào khiến Namjoon cũng tỉnh giấc. Lúc này Jungkook mới thấy anh, gật đầu lễ phép: "Thầy Kim, cám ơn thầy."

"Đừng khách sáo như vậy. Hai chúng ta gần bằng tuổi nhau, trong trường gọi tôi là thầy Kim, ra ngoài gọi anh Kim là được."

Đột nhiên Jimin nhớ ra: "Namjoon, anh mua vé về chưa?"

Namjoon liếc Jimin: "Muốn anh đi gấp vậy sao?" Thấy Jimin cau mày, anh vội vàng nói: "Anh định chiều nay đi, lúc đi sẽ mua vé luôn."

"Bây giờ đi đi. Gần đây chắc có chỗ bán vé xe."

"Vậy cũng được." Anh nói xong liền đứng dậy đi ra cửa.

Jimin ngăn lại: "Đợi đã, chú Jeon đang đi mua đồ ăn sáng. Đợi chú ấy về rồi chúng ta đi, không nên để Kookie ở đây một mình."

Hai người đang nói chuyện thì ông Jeon mang đồ ăn sáng về. Ông mua bốn phần ăn. Jimin chỉ uống ly sữa đậu nành, cũng chẳng đụng vào những thứ khác.

Jungkook không nhịn được đành nói: "Anh bị huyết áp thấp, ăn chút gì đi."

Jimin nhìn Jungkook, miễn cưỡng cầm lấy cái bánh bao.

Namjoon thấy vậy không nhịn được cười: "Hai người thú vị thật, ai mà biết em là anh cậu ấy chứ."

Jungkook nhìn Jimin rồi nói với Namjoon: "Anh em là vậy đấy. Sau này anh phải chăm sóc chu đáo cho anh em."

Jimin ngước lên nhìn Jungkook, miếng bánh bao trong miệng nghẹn lại như một viên đá.

[Chuyển ver] [Kookmin] Này, người đàn ông của em!Where stories live. Discover now