Chương 16: Bí mật

294 10 0
                                    

Jimin chấm một căn nhà cách bệnh viện một tuyết xe buýt, nói 38m2, thật ra trừ đi ban công cũng chỉ còn lại một căn phòng nhỏ. Bước vào cửa, bên trái là phòng tắm mini, bên phải là nhà bếp mini, còn lại là phòng ngủ. Tuy diện tích hơi hẹp một chút, nhưng với Jimin lại rất tiện dụng, nên cậu đã mua nó.

Nội thất cũng đã được nhà thầu làm hoàn chỉnh, cậu chỉ cần dọn đồ của mình vào là ở được ngay. Namjoon lấy chìa khóa cùng Jimin lên lầu xem, cũng thấy nhà hơi nhỏ một chút. Một mình Jimin thì không sao, Namjoon vốn người cao to, anh bước vào lập tức có cảm giác chật chội.


"Giường cũng chuẩn bị sẵn rồi, chu đáo thật." Namjoon nói đùa rồi vỗ vỗ lên nệm.

Jimin ngồi xuống, lắc đầu: "Nệm mềm quá."

"Nệm mềm ngủ thoải mái hơn."

"Nệm mềm ngủ đau lưng lắm."

Namjoon đặt tay lên vai Jimin: "Xem ra anh phải chuẩn bị tâm lí, sau này kết hôn sẽ ngủ giường cứng."

Nghe thấy hai chữ kết hôn, Jimin hơi cau mày, quay đi hướng khác. Namjoon cảm nhận được cậu đang tránh né.

Dạo này bà Kim thường nhắc chuyện kết hôn với anh. Khi anh nói những lời này với cậu, cũng không có ý dò xét. Thấy phản ứng của Jimin, anh hạ giọng, hỏi: "Jimin, em có dự định kết hôn không?"

Jimin quay lại, hơi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

"Em định bao nhiêu năm nữa sẽ kết hôn?"

Jimin không muốn bàn chuyện này với anh: "Chưa từng nghĩ tới, cứ để tự nhiên vậy."

Namjoon suy nghĩ: "Em có biết Jackson không?"

Jackson và Seokjin đều là bạn của Namjoon. Họ gọi nhau theo tuổi.

Namjoon nói tiếp: "Mấy hôm trước cậu ta gọi cho anh, nói ở nhà đang hối cậu ta đi xem mắt. Thằng nhóc đó vẫn chưa kết hôn, sáu đứa tụi anh, chỉ còn lại anh và cậu ta độc thân. Nghe nói anh có 'bạn gái', nhà cậu ta cũng giục cậu ta luôn. Bây giờ xem mắt, thấy được thì một hai tháng nữa kết hôn, biết đâu cậu ta còn sớm hơn anh nữa."

"Một hai tháng, nhanh vậy sao?"

"Ừ, đều lớn tuổi hết rồi, nên nếu gặp được đối tượng ưng ý, mọi điều kiện cũng thích hợp thì sẽ tiến hành ngay." Namjoon tiến sát Jimin, khiến cậu không thể không nhìn thẳng vào mắt anh, "Jimin, thời gian chúng ta ở bên nhau tuy không dài, nhưng quen biết nhau cũng không ngắn, ở nhà cũng hối anh lắm, hay là em suy nghĩ thử đi?"

Jimin định lên tiếng thì điện thoại reo, là ba của Jungkook. Jimin lách qua người Namjoon, đi sang một bên nghe máy. Namjoon lắc đầu, đành ngồi xuống chờ cơ hội khác.

Ông Jeon gọi điện thoại cho Jimin, Jungkook cùng vài người bạn thuê một văn phòng ở ngoài, cũng đã trả phòng ở kí túc xá, bây giờ đang ở đó cùng vài người bạn. Ông không an tâm, không biết rốt cuộc con trai đang làm gì, nên nhờ Jimin đến xem thử.

Jimin gọi điện cho Jungkook, bảo lát nữa sẽ đến.

Sau đó, cậu nói với Namjoon là mình có việc. Anh cũng không miễn cưỡng, đưa cậu ra xe rồi cười vẫy tay chào.

Hai người hẹn gặp nhau ngoài khu Jungkook ở.

Jimin đến đã thấy Jungkook chờ cậu ở cổng chính.

"Sao anh biết em ra ngoài?" Jungkook cười, "Hình như không có chuyện gì thoát khỏi mắt anh? Có phải anh gài người theo dõi em không?"

"Sao em lại dọn ra ngoài? Kí túc xá không tốt à? Do ba em lo lắng nên mới gọi cho anh, bảo anh đến xem rốt cuộc em đang làm gì?"

Jungkook dẫn cậu đi, tâm trạng hình như rất tốt: "Hôm nay bọn em vừa dọn đến, trên đó còn lộn xộn lắm, anh chịu khó vậy."

Vừa vào cửa, thấy mấy cậu bạn chung phòng với Jungkook đều có mặt. Đúng như cậu nói, trong phòng rất lộn xộn, dưới đất đầy đồ đạc, đến chỗ đặt chân cũng không có.

Jimin nói đùa: "Định mở cơ sở thu gom rác phải không?"

Cả bọn cười. Yugyeom nói: "Dọn nhà cũng phức tạp thật. Mấy đứa tụi em không có bạn gái, những đứa có bạn gái thì không nỡ sai, đành phải tự lực cánh sinh thôi."

Jungkook cầm lấy tờ báo cuộn lại rồi ném Yugyeom.

Yugyeom vừa né vừa đùa: "Sao chứ, không nỡ sai thật mà, nói có gì không đúng chứ?"

"Được rồi, anh đã đến đây thì giúp các cậu vậy."

Jimin nói rồi đặt balo xuống, cởi áo khoác, xắn tay áo lên.

Jungkook giữ cậu lại: "Anh làm gì thế, những thứ ấy để tụi em làm được rồi."

Changmin dừng tay, "Cậu hiện đang tàn tật, mấy đứa này mới để cậu nghỉ ngơi. Giờ có người chia sẻ thì cậu lại ngăn, cậu có ý gì chứ?"

"Né qua một bên đi." Jungkook đá Changmin một cái cậu ta lanh lẹ tránh được.

"Không sao, anh giúp sẽ nhanh hơn." Jimin bắt đầu giúp họ phân loại đồ đạc, "Nếu tụi em không dọn xong, tối nay ngủ ở đâu? Cũng sắp 3 giờ rồi, mau dọn đi."

Mấy cậu thanh niên còn lại nheo mắt, "Jungkook, nếu cậu rảnh rỗi thì ra ngoài mua nước đi. Khát quá."

Có Jimin giúp đỡ, mọi việc nhanh hơn nhiều.

Họ thuê nhà hai phòng ngủ, một phòng khách, Jungkook và Lee Hyun một phòng, Changmin và Yugyeom một phòng. Jimin chia hành lí của bốn người, đồ của ai đem vào phòng người đó, dọn phòng khách trống trước, sau đó phân loại những thứ còn lại, phòng khách nhanh chóng trống trải gọn gàng.

Jungkook mua nước trở về, Jimin đang chỉ huy Yugyeom dọn những món đồ không cần, đem đến tiệm đồng nát bán. Changmin và Lee Hyun đang dọn một thùng to còn Jimin dọn những hộp nhỏ.

Thấy Jungkook về, Yugyeom lắc đầu: "Có anh Jimin là khác ngay, tôi cảm nhận được điều này mà."

"Jungkook, lúc nãy cậu có điện thoại, tôi đã nghe giúp cậu", Lee Hyun nhỏ tuổi nhất lên tiếng, "Bạn gái cậu nói muốn đến thăm cậu, tôi có cho địa chỉ, chắc là lát nữa đến."

Jungkook ừ hữ, nhìn Jimin, cậu đang chăm chú dọn đống sách. Y không nói gì, quay người đi ra ngoài.

Tzuyu và Yuna cùng đến, vừa vào cửa thì Tzuyu đã hét toáng lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ vì thấy họ thuê một căn nhà lớn như vậy, thậm chí còn dụ Yuna cũng tìm một căn nhà như vậy để thuê.

Có thêm hai cô gái, tiến độ dọn dẹp càng nhanh hơn.

Thấy phòng khách đã dọn xong, Yuna vào phòng Jungkook và Lee Hyun, định giúp họ dọn dẹp quần áo.

Vali của Jungkook đang mở, trước đó Jimin đã dọn dẹp quần áo của Jungkook được một nửa. Phòng họ có một cái tủ lớn, vì Lee Hyun là người vùng này, thường về nhà nên rất ít đồ, cả tủ quần áo đều để cho Jungkook dùng.

Yuna làm tiếp việc của Jimin, lấy cái áo lông từ trong vali, vừa cầm lên thì rơi ra một hộp bánh rất đẹp, có vẻ như cố tình dùng cái áo bọc hộp bánh lại.

Cậu hiếu kì nên nhặt hộp bánh, vừa cầm thì Jungkook đang ở phòng khách nhìn thấy, vội vàng bước vào giật lại cái hộp trong tay cậu: "Sao cậu lại tự ý đụng vào đồ đạc của mình vậy?" Ánh mắt cậu có vẻ tức giận.

Yuna hơi ngỡ ngàng: "Mình..."

"Được rồi, không cần cậu giúp, cậu ra ngoài đi."

Y không hề nhìn cô, quay người cất cái hộp vào trong tủ quần áo.

Yuna uất ức, rõ ràng cô chẳng làm gì sai, y đã tỏ thái độ như thế, khóe mắt cô đỏ lên.

"Jungkook? Cậu quá đáng rồi đấy!" Nhìn thấy cảnh đó nên Tzuyu bước vào, kéo Yuna, "Bọn tớ thiếu nợ cậu hay sao chứ? Yuna có ý tốt nên mới đến giúp cậu dọn phòng, thái độ cậu vậy là sao?"

Jungkook quay lại nhìn Tzuyu: "Mình có bảo cô ấy tới đâu?"

Yuna không ngờ y nói như vậy, cúi đầu, nước mắt sắp rơi. Yugyeom và Changmin vào khuyên can. Lee Hyun lắc đầu không biết phải làm sao, cứ đứng yên một chỗ.

Jimin đến cửa phòng ngủ: "Sao vậy?"

Tzuyu giống như một khẩu tiểu liên kể lại hết mọi việc, rồi ấm ức hỏi Jimin: "Cậu ta có quá đáng không?"

Jimin nhìn Jungkook, y quay mặt đi.

"Kookie, xin lỗi Yuna đi."

Trong phòng không ai lên tiếng, không khí căng thẳng.

"Để tụi mình ra ngoài dọn dẹp, mọi người nói chuyện đi." Yugyeom thấy tình hình có vẻ không ổn, nên kéo Changmin, đá Lee Hyun một cái, cả hai vội vàng theo Yugyeom ra ngoài. Nếu Jungkook định xin lỗi Yuna, họ nên tránh đi, để y giữ chút thể diện.

Yugyeom còn cẩn thận khép cửa phòng ngủ lại.

"Không cần đâu..." Yuna không muốn Jungkook mất mặt nên ngăn lại.

Jungkook nghe lời Jimin, không hề do dự, quay đầu lại, đanh giọng: "Yuna, xin lỗi."

Tzuyu rõ ràng rất bất mãn với thái độ của Jungkook, hứ một tiếng.

Jungkook vẫn chưa nói hết: "Nhưng mình hy vọng chuyện hôm nay là lần cuối. Sau này cậu đừng tự ý vào phòng mình, cũng đừng đụng vào đồ đạc của mình."

Tzuyu vừa nghe đã lập tức phản ứng với Jungkook. Yuna vội vàng gật đầu: "Ừ, mình nhớ rồi, sau này không vậy nữa." Nói xong cô lôi Tzuyu ra khỏi phòng. Jungkook mặc kệ hai người, cúi đầu dọn hành lí.

Jimin nhìn cậu: "Jungkook, em quá đáng đấy."

Y không nói gì, gom quần áo quăng vào tủ.

"Yuna tốt bụng giúp em, sao em lại..."

"Jimin, đủ rồi đấy." Jungkook đứng dậy lạnh lùng nhìn Jimin, "Em và bạn gái có thế nào cũng không cần anh chỉ bảo."

Câu nói của y khiến Jimin không thể nói hết câu, cậu gật đầu "Ừ", rồi quay người đi.

Tâm trạng vui vẻ của Jungkook biến mất sau khi Yuna và Tzuyu đến, mọi bực tức đều trút lên Jimin, y vừa nói dứt câu đã thấy hối hận. Thấy Jimin quay người đi, y vội vàng bước tới kéo cậu lại: "Minnie, xin lỗi..."

Cậu muốn đẩy tay y ra, nhưng y đã ôm cậu thật chặt.

Jimin hết sức đẩy y ra, Jungkook kêu lên một tiếng, Jimin lo lắng liền hỏi: "Sao vậy, có phải trúng tay em không?"

Thấy cậu hoảng hốt như vậy, trong lòng y xót xa, "Xin lỗi, lúc nãy không nên nổi giận với anh."

"Là do anh không đúng. Những chuyện này anh không nên xen vào, cũng không có tư cách xen vào."

Jimin bước lùi lại vài bước giữ khoảng cách, "Tại anh nhiều chuyện thôi."

Có tiếng gõ cửa, Yugyeom đẩy cửa phòng thò nửa đầu vào, vẫn tưởng Jimin đang thuyết giáo cho Jungkook. Yugyeom cười lớn rồi mới mở miệng: "Anh Jimin, tối nay chúng ta cùng đi ăn đi. Lúc nãy tụi em bàn với nhau rồi, gần đây có tiệm lẩu ngon lắm, chúng ta đi ăn lẩu nhé?"

"Tụi em đi đi, anh phải về rồi."

Jungkook chưa kịp mở miệng, Yugyeom đã lên tiếng cản trước, "Anh xem, Jungkook và bạn gái gây nhau mất vui, chúng ta nên giúp họ. Nếu anh đi, cậu ta nổi cơn thì ai cản nổi? Hơn nữa, anh giúp tụi em cả buổi chiều, không ăn cơm mà đã đi ngay, tụi em sẽ ân hận lắm."

Jungkook kéo tay cậu lại: "Ăn cơm rồi hãy đi, nếu muộn thì em đưa anh về."

Jimin do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu.

Tzuyu còn đang bực mình Jungkook, sau khi mọi người cùng ra khỏi nhà, cô kéo Yuna vượt lên trước.

Đám Changmin đi giữa, còn Jimin và Jungkook đi cuối.

Quả thật tiệm lẩu ở gần đây, ra khỏi khu chung cư là tới. Tzuyu kéo Yuna vào tiệm, muốn tìm chỗ ngồi cạnh Yuna để cách Jungkook ra. Cô vừa ngồi xuống, chưa kịp kéo Yuna lại, Changmin đã ngồi xuống ghế cạnh cô: "Chỗ này được đấy."

Tzuyu trừng mắt nhìn Changmin, rồi nhìn sang bên trái, Lee Hyun cũng vừa ngồi xuống chỗ đó, hai người hai bên kẹp cô ở giữa. Tzuyu cau mày: "Hai cậu cố ý làm vậy phải không?"

Jungkook kéo ghế cho Jimin ngồi gần, mình thì ngồi cạnh cậu.

Yugyeom kéo ghế còn lại bên cạnh Jungkook rồi gọi Yuna: "Yuna qua đây ngồi."

"Cậu bớt giận đi." Changmin rót ly trà cho Tzuyu, giọng nhỏ nhẹ, "Cậu muốn để họ làm lành không? Cậu cứ độc chiếm Yuna, không cho Jungkook chút không gian nào, làm sao cậu ta xin lỗi Yuna được? Họ sao làm lành được?"

Tzuyu tỏ vẻ bất mãn: "Cái tên Jungkook đáng ghét đó..."

"Cậu ta có đáng ghét thì Yuna vẫn thích." Changmin ngăn cô nói tiếp, "Cậu ấy thích, cậu ấy tình nguyện, cậu có ngăn được không? Chuyện của họ, cậu xen vào làm gì chứ?"

Tzuyu nhìn Yuna, thấy ánh mắt cô ta như đang xin Tzuyu đừng nói gì nữa. Tzuyu cũng không nói thêm câu nào, uống cạn ly trà của Changmin đưa.

Thức ăn đã dọn ra, Changmin cầm ly lên: "Nào nào, mọi người cùng cụng ly. Chúc mừng văn phòng của chúng ta khai trương, làm ăn phát đạt."

Nói cho cùng thì vẫn là một đám mới lớn, ngay lập tức đã bỏ những chuyện không vui qua một bên, cụng ly vui vẻ, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt.

Jimin hỏi: "Rốt cuộc tụi em mở văn phòng gì vậy?"

"Tụi em thiết kế một game, vốn dĩ chỉ để chơi thôi, ai ngờ được một công ty mua bản quyền. Bây giờ, tụi em tham gia nghiên cứu." Changmin giải thích, "Công ty đó còn nói, sau khi tốt nghiệp, tụi em sẽ đến đó làm."

Jimin hỏi tên công ty, cậu biết đó là một công ty liên doanh rất nổi tiếng, cũng ngạc nhiên: "Thật không?"

"Dĩ nhiên là thật." Yugyeom tự hào, "Tụi em đang đào thùng vàng đầu tiên đây?"

"Vậy thì phải chúc mừng thôi." Jimin cảm thấy vui cho họ, cũng cầm ly, "Nào, chúc mừng bọn em."

Mọi người cụng ly. Jungkook đang bó bột tay phải, ăn uống có hơi bất tiện, thường dùng tay trái cầm đũa.

Thấy bộ dạng đó, Yugyeom nói đùa: "Jungkook này, cậu thuận tay trái bao giờ thế?"

"Nếu không phải bị trói tay này mấy tháng, tôi cũng không như vậy đâu." Jungkook liếc Yugyeom rồi gắp miếng bí cho Jimin.

"Thuận tay trái tốt, phát triển não phải." Changmin nói, "Phải cố gắng sử dụng tay trái nhiều vào. Bình thường chúng ta quen sử dụng tay phải, nên đã dùng não trái quá nhiều, não phải luôn được nghỉ ngơi. Dùng tay trái có thể khiến bộ não phát triển toàn diện, khiến con người thông minh lên."

Tzuyu bất mãn với những lời cậu ta nói trước đó, khịt mũi: "Nói cứ như thật."

"Sao lại không như thật? Cái này là có căn cứ khoa học đấy nhé." Changmin không thèm giận, "Xem trên báo nào nhỉ? Ồ, quên mất rồi."

[Chuyển ver] [Kookmin] Này, người đàn ông của em!Where stories live. Discover now