Ngao Dã rùng mình trong lòng, vừa định hỏi ngươi muốn kiểm tra như thế nào? Đã thấy Minh Tôn mở bàn tay ra, trên lòng bàn tay là một cái vảy.
Hắn đang cảm thấy miếng vảy kia có chút quen mắt, bỗng nhiên một cỗ linh lực thật lớn đột nhiên xâm nhập, nhất thời trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê. Hắn cắn răng vận khí công lực toàn thân chống lại, giây lát sau thân rồng thật lớn đã bị lưới đánh cá co rút lại ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, cho đến cuối cùng hóa thành một dáng người trần trụi.
Ngao Dã cảm thấy cực kỳ mất mặt. Bình thường Long tộc biến hóa đều hóa ra quần áo, nhưng hiện tại hắn đang toàn lực chống cự lại cỗ sức mạnh thần bí kia, căn bản không có sức lực dư thừa để hóa ra vật, bị bức bách phải biến thành hình người trần trụi.
Giờ phút này hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhìn không rõ vẻ mặt của Minh Tôn, chỉ cắn răng chịu đựng, sắc mặt tái nhợt, toàn thân toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh. Cho dù là long thân mạnh mẽ, hắn cũng có loại cảm giác mình sắp bị héo rũ.
Nhưng đúng lúc này, từ mấy ngàn dặm phía xa truyền đến từng trận rồng ngâm, gào thét xông đến, tốc độ cực nhanh.
Minh Tôn nheo mặt lại nhìn luồng sáng màu vàng đang từ đằng xa dần dần đến đây, cúi đầu cười hắc hắc nói với Ngao Dã:
"Tiểu tử kia, không cần phiền não rồi, xem ra ngươi đúng là do y thân sinh."
Ngao Dã còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên phát hiện thân mình được buông lỏng, sức manh vừa rồi cùng xiềng xích gông cùm nháy mắt đều biến mất không thấy đâu. Mắt hoa lên một cái, phát hiện mình y quan chỉnh tề đứng ở bên cạnh người trẻ tuổi.
Minh Tôn cười hắc hắc khoác vai hắn, còn đưa tay giúp hắn sửa sang vạt áo, bộ sáng một ca ca tốt.
"Này, chúng ta cũng là đánh nhau sau mới thành bạn, vừa rồi chỉ là một hồi hiểu lầm. Vậy ở trước mặt phụ thân ngươi, ngươi biết là phải nên nói như thế nào đi?"
Cái gì mà nói như thế nào?
Ngao Dã choáng choáng váng váng, có chút không thể hiểu nổi.
Minh Tôn thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, mắt thấy long mang kia đã tiến đến gần rồi, không kịp nói cẩn thận, liền dùng sức vỗ vỗ bả vai của Ngao Dã.
Ngao Dã vẫn đang ngây ngốc, đã thấy hoa mắt, một thân ảnh đứng lại trên đám mây.
"Phụ vương!"
Không ngờ lại nhìn thấy người thân. Ngao Dã nhớ tới vừa rồi bị người ta khi dễ, hận không thể bổ nhào vào trong ngực phụ vương khóc lóc kể lể một hồi. Nhưng hắn vừa mới muốn động đậy bước đi, lại thấy bả vai nặng trĩu, nhất thời sợ tới mức lùi bước chân lại.
Minh Tôn vẻ mặt không chút thay đổi vỗ bả vai Ngao Dã một cái, giống như muốn thể hiện một chút quan hệ tốt đẹp của cả hai, cười ha ha nói:
"Ngao Liên, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Ngao Liên dạo qua một vòng trên người hắn cùng nhi tử, mỉm cười:
"Đã lâu không gặp. Ấu tử vẫn chưa mang thêm phiền toái cho ngươi đi?"
"Nào có nào có. Chúng ta vừa rồi còn đùa giỡn mà. Hắn... Ách... Ha, nhìn xem, chúng ta vừa gặp đã thân, còn chưa kịp hỏi tên đâu."
BẠN ĐANG ĐỌC
[THẦN MA HỆ LIỆT] -TRỌNG QUANG
Roman d'amour[Thần Ma Hệ Liệt] - Bộ 1 - Trọng Quang Tác giả:Thập Thế Thể loại:Đam Mỹ, Cổ Đại Thể loại: Huyền huyễn, cổ trang, cường công cường thụ, 1×1, sinh tử văn, HE. Editor: Tịch Vu Câu chuyện xảy ra từ trăm vạn năm trước, Thiên giới cùng Ma giới phát động...