Chương 10.Học được võ công là ngươi đã thành người giang hồ

3.4K 298 73
                                    

Giáo  chủ đại nhân giả bộ không nghe thấy mà khoanh tay đứng đó hóng gió ngắm trăng.

Trên núi vốn vắng vẻ ít người, gió núi thổi qua vô cùng mát mẻ dễ chịu. Khó có được một lúc Tả Ký ôn hòa nhã nhặn, liền muốn nói lý với người kia mấy câu.

“Vốn là vì ngươi nên ta mới ra ngoài tìm người, mới ở hội tràng nói ra tên ngươi, rồi lại bị ngươi bắt tới đây. Ngươi cũng thấy đấy, ta ở nơi nào cũng vậy thôi, chỉ là sơ ý phạm vào điều tối kỵ của ngươi. Ta cũng chỉ là một tên thường dân, chẳng có quan hệ gì với giang hồ nhân sĩ các ngươi, dù ta có ở đâu cũng chẳng ai thèm quan tâm, ngươi thả ta ra cũng không làm tổn hại đến uy danh của ngươi. Đã vậy chi bằng ngươi hãy để ta xuống núi, mà ngươi cũng sẽ được yên tĩnh.”

Nói đến đây, Tả Ký nhìn qua thấy Lục Hành Đại vẫn như cũ không thèm nhúc nhích, còn chính mình cứ ngồi mãi thật vô vị. Vì thế hắn ngả người nằm ngửa ra mặt bàn, gối đầu lên hai cánh tay, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. “Ân oán hận thù trong giang hồ, đánh đánh giết giết ta không hiểu rõ, nhưng cũng phải có quy tắc gì đó chứ? Theo đúng phép tắc giang hồ của các ngươi chẳng phải là giết người đền mạng thiếu nợ thì trả sao? Bây giờ ngươi nợ tiền ta, nếu như trả lại, thì giữa chúng ta chẳng còn chuyện gì nữa, không phải sao?”

Nói xong vẫn thấy người kia không đáp lại, Tả Ký nghĩ đến dáng vẻ y lúc múa kiếm cùng với cái tên Lục Hành Đại quả thực không được hợp cho lắm, khó trách y cứ mãi canh cánh trong lòng. Động lòng thông cảm, hắn liền lên tiếng an ủi. “Hơn nữa… tên của ngươi cũng không có gì không hay mà so đo. Ta còn nhớ trước kia có một vị thi sĩ nổi danh tên là Phạm Thành Đại. Phu tử ta nói đó nghĩa là “Người chuyên làm việc lớn, không câu nệ tiểu tiết”. Có lẽ tên ngươi cũng mang nhiều ý nghĩa thâm sâu, có điều đã lâu ta không động vào sách vở, nhất thời nhớ không ra thôi.”

Lục giáo chủ khẽ nhúc nhích, Tả Ký quay đầu lại nhìn đã thấy y đứng ngay bên cạnh mình rồi.

Tả Ký chưa kịp nói gì, đã bị Lục giáo chủ dựng dậy, trên vai và cánh tay liên tục bị sờ soạng cấu véo.

Tả Ký vừa sợ vừa giận: “Ngươi làm gì vậy!” Đang nói chuyện y động tay động chân làm gì?

Lục giáo chủ buông hắn ra, khoanh tay lùi về phía sau. “Ta sẽ dạy ngươi tập võ, khi nào học xong rồi thì có thể xuống núi.”

Buồn bực còn chưa hết, bản tính tò mò lại nổi lên. “Học võ dễ vậy sao? Bao lâu ta sẽ học xong?”

“Ta vừa kiểm tra qua, dựa vào tư chất của ngươi, khoảng nửa năm sẽ học thành.”

Bây giờ Tả Ký mới hiểu, hóa ra đó là kiểm tra tư chất, thảo nào y niết mình đến phát đau. Hắn ngẫm lại, học võ cũng tốt, khí lực sẽ càng lớn, thân pháp cũng linh hoạt hơn, sau này mà cày ruộng chắc cũng chẳng cần đến trâu nữa. Nửa năm qua nhanh thôi, đến khi hắn về nhà là vừa đúng vụ xuân, việc này cũng khá tiện cho hắn. Nhưng sao tên họ Lục này đột nhiên làm vậy?

[Đam mỹ](Hoàn) Nợ giang hồNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ