Chương 93

5.3K 393 48
                                    


Chương 93

Charles còn chưa có động tác, đầu rắn hung ác kia đã đột nhiên bò về phía hắn, mồm to như bồn máu nghênh diện mà đến, khí vị tanh hôi làm Charles một trận buồn nôn. Nhưng so sánh với cảm giác buồn nôn, Charles càng cảm giác sợ hãi sắp toi mạng hơn nhiều. Ngay khi con mãng xà kia lập tức muốn nuốt Charles, Bạch Đan Phượng phi thân một cái liền đem hắn xách rời khỏi chỗ, xoay người xinh đẹp đi ra hơn mười mét, chậm rãi rơi xuống đất, ngữ khí mang theo một ít ngưng trọng cùng hưng phấn, "Cẩn thận một chút, con xà kia thoạt nhìn không phải dễ chọc như vậy đâu."

Thấy hai người Charles đã rời xa, mãng xà kia nâng thân vốn định đuổi theo, nhưng lại chỉ nhìn chằm chằm con mồi trong chốc lát, cuối cùng vẫn là lưu lại bên trong bụi hỏa diệp thảo.

Charles theo bản năng bắt được tay Bạch Đan Phượng, xúc cảm ấm áp mềm nị tức khắc làm cho cảm giác sợ hãi cả người không thoải mái kia của hắn biến mất không còn một mảnh, giương mắt liền nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bạch Đan Phượng, lập tức buông tay ra, mặt đỏ, "Tôi, tôi không phải cố ý!"

Bạch Đan Phượng khẽ cười một tiếng, hai tròng mắt như nước, thấp giọng nói, "Cho dù là cố ý cũng không ngại đâu."

*Editor: Móa, vì sao hổng phải là nam hở??

Charles trong lòng nóng lên, chỉ cảm thấy cả người tê tê dại dại, trong lòng phảng phất như có thứ gì đó phình lên, nóng lòng muốn ra khỏi miệng. Há mồm muốn nói cái gì, Bạch Đan Phượng lại đánh gãy hắn, ánh mắt sáng quắc nhìn con mãng xà kia, "Ta dẫn dụ nó ra khỏi hỏa diệp thảo, đợi nó ra rồi, huynh thử tạc nó xem!"

Charles hiểu được những lời này là nói với mình, trong lòng càng vui sướng, móc ra một cái viên cầu màu đen, làm tốt công tác chuẩn bị. Bạch Đan Phượng nói xong liền từ trên mặt đất tìm một viên đá, phi thân tới một chỗ đất trống phía trước, đá tinh chuẩn đánh về phía con đôi mắt mãng xà kia. Mãng xà phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, thân mình vừa động, chỗ đôi mắt tuy rằng tránh được thương tổn, nhưng thân mình lại bị đánh trúng, nhất thời giận cực, nhanh chóng công kích về phía Bạch Đan Phượng. Nó vừa rời khỏi bụi hỏa diệp thảo, một đạo hắc ảnh liền nện chung quanh nó, oanh một tiếng, đất đá bắn toé, tro bụi tràn ngập khắp nơi.

Đợi tro bụi kia tan đi, con mãng xà kia đã bị tạc đến có chút chật vật, nhưng lại so với trong dự đoán của Charles thì vẫn tốt hơn nhiều, nguyên bản vốn cho rằng là cảnh tượng huyết nhục mơ hồ lại không xuất hiện, mà chỉ là rớt ra vài miếng vảy mà thôi.

Trong mắt Bạch Đan Phượng hiện lên một tia dị sắc, không khỏi tán thưởng, "Quả nhiên lợi hại!"

Con mãng xà thô to miệng bồn máu kia sớm đã hai mắt đỏ lên, không quan tâm tấn công Bạch Đan Phượng, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn gấp đôi, Bạch Đan Phượng đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó liền càng thêm hưng phấn, mang theo con mãng xà này vòng quanh, trên tay thì lại lấy ra vũ khí của mình, đó là một cây sáo ngọc tinh mỹ, bên cạnh còn đeo một cái trang sức, cực kỳ quý khí. Môi đỏ khẽ mở, một khúc tùy sáo phiêu nhiên mà ra, Charles dùng sức nghe xong nửa ngày, dường như cái gì cũng đều nghe không được, nhưng là con mãng xà kia lại đang thống khổ mà quay cuồng trên mặt đất.

THIẾU NIÊN TU CHÂN XUYÊN QUA CƠ GIÁPNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ