Chap 1

1.4K 65 1
                                    


Bạn có bao giờ trải nghiệm qua thứ tình yêu chỉ với một ánh nhìn liền tâm tâm niệm niệm không bao giờ quên chưa?

Tôi có...

Và đó cũng là điều mà tôi cảm thấy hối hận nhất...

Hối hận vì lúc đó đã chạm vào mắt anh...

————————————

"Ong Seong Woo! Con có đồng ý lấy Kang Daniel làm chồng và sẽ thề bên nhau trọn đời. Cho dù gặp khó khăn hay gian khổ đều thề sẽ bên nhau cùng chia sẻ?"

"Vâng con đồng ý!"

"Kang Daniel! Con có đồng ý lấy Ong SeongWoo làm vợ và sẽ thề bên nhau trọn đời. Cho dù gặp khó khăn hay gian khổ đều thề sẽ bên nhau cùng chia sẻ?"

"..."

Sự im lặng bao trùm khiến tôi bỗng chốc cảm thấy lo lắng mà nhìn lên, người đàn ông này có vẻ ngoài có lẽ là nổi bậc nhất nơi này, là người mà tôi đây có thể nguyện thề cùng sống chết. Tôi nắm tay anh khi thấy anh bất giác thẫn thờ, không lên tiếng, anh nhìn xuống cuối cùng lại nhìn thẳng vào cha xứ, phát ra âm vực trầm thấp đủ để mọi người ở trong sảnh đường giờ này đều có thể nghe thấy.

"Tôi...đồng ý!"

Sau lời tuyên thệ, chúng tôi trao nhẫn đính ước cho nhau như minh chứng cho tình yêu của tôi và anh. Vì vui mừng quá độ, và có lẽ cũng vì suy nghĩ anh hiện tại đã là của tôi, khiến tôi vô thức nhảy lên hôn vào bờ môi anh, xung quanh là tiếng hò reo vang cả khán phòng. Chỉ là lúc đó khi nhớ lại liền nghĩ mình đã bỏ lỡ mất ánh mắt của anh, ánh mắt không cam lòng dành tình yêu cho tôi.

Không tuần trăng mật, không ngày tân hôn, đó là khi lễ cưới của chúng tôi kết thúc. Anh nói, cần có thời gian giải quyết công việc, hiện tại công ty rất bề bộn vậy nên những việc như trăng mật, tân hôn cần bỏ qua. Cư nhiên tôi chỉ cười đáp trả, gật đầu bởi vì bản thân tôi luôn là thế, hướng về anh đầu tiên, anh không thích, tôi sẽ không ép.

Vì sợ anh làm việc quá nhiều nên bản thân dù cũng rất bận rộn nhưng tôi vẫn cố học những món ăn giúp anh tẩm bổ. Thế nhưng từ hôm đám cưới đến nay đã là một tuần rồitôi chưa hề gặp anh, cho dù tôi và anh ở chung một nhà. Nói rõ hơn, từ khi chúng tôi cưới nhau anh liền không về nhà, phải nói sao nhỉ tôi có chút buồn thế nhưng lo lắng gấp bội, sợ anh làm việc cực lực, sợ anh mệt mỏi quá độ. Vậy nên tôi quyết định gọi điện thoại cho bố của mình, nhờ ông để anh ấy nghỉ ngơi.

"Seong Woo! Bố đây!"

"Vâng! Dạo này bố khỏe không ạ?"

"Đừng vờ hỏi thăm bố, có chuyện gì nào?"

"Aiii, không gạt được bố! Daniel vì bận công việc, con sợ anh ấy chỉ lo việc này việc kia lại không nghĩ đến sức khỏe bản thân."

"Chậc, lấy chồng rồi liền chỉ nghĩ đến chồng, được rồi, bố sẽ cho nó nghỉ sớm."

"Vậy nhé bố! Yêu bố!"

Sau cuộc gọi kia, tối đến anh liền về nhà, kèm theo là một vẻ mặt mệt mỏi pha lẫn tức giận, tôi không hiểu tại sao anh ấy giận thế nhưng tôi nghĩ vì anh mệt. Giúp anh pha nước tắm xong, lại trở về nhà bếp tiếp tục làm công việc mình cần làm, chỉ mong anh tắm xong sẽ có thức ăn ở trên bàn. Ha, từ khi nào tôi bỗng dưng trở thành một người vợ đảm đang như vậy, âu cũng vì anh đi.

Hôn Nhân Đơn Phương- Kang OngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ