[Chương 5]

83 6 0
                                    


Chương 5

Chuyến bay dài lê thê. Không, chỉ là tôi cảm thấy dài. Dài hơn nhiều bình thường. JinKi ngồi cạnh tôi, nhưng chẳng khác gì ngồi ở hai đầu máy bay. Tôi cắm mặt vào cuốn sách trên tay còn anh nhìn chằm chằm về phía trước khi thể rơi vào thế giới vô định nào đó. Vào một khoảnh khắc, tôi đặt tay lên thành ghế, giật mình vì tay JinKi đã ở đó rồi, nhưng anh lập tức rụt tay lại mà không nói lời nào. Tôi cứ thế nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những đám mây dần biến mất để hiện ra những khung cảnh tuyệt đẹp phía dưới.

Sân bay không đông lắm, chúng tôi dễ dàng lấy được hành lý mà không phải chờ đợi gì, thậm chí bắt xe cũng dễ, JinKi là người trả tiền xe.

"Cảm ơn" – Tôi nói, đặt túi hành lý giữa hai chúng tôi.

"Không có gì" – JinKi đáp. Lái xe bắt đầu tiến vào đường lớn theo địa chỉ mà tôi đưa.

Ban đầu, JinKi trầm ngâm, nhưng anh sớm trở nên tò mò như đứa trẻ con, vịn cả hai tay lên cửa sổ mà thốt lên "Wow". Suốt trên đường, anh chỉ trỏ mọi thứ như thể tôi chưa từng thấy những cảnh tượng đó bao giờ: "Núi kìa" – Anh hào hứng – "Có phải núi không? Hay là đồi nhỉ? Wow" – anh không ngừng cảm thán cảnh đẹp mà tôi nhớ như in. Anh nhìn tôi mỉm cười "Đẹp thật đấy", lúc đó tôi nhận ra mình vẫn yêu nụ cười đó đến thế nào và mọi thứ cuối cùng cũng ổn. Nhưng cũng chẳng lâu sau khi những lời a ô của anh trở nên khó chịu, tôi bảo anh im đi vì tôi đang đọc sách. Kết quả là anh bật cười khiến tôi lườm anh như mọi khi.

Sẽ không có vấn đề gì, cho dù tận sâu trong lòng tôi, vẫn có một phần mâu thuẫn muốn phá bỏ khoảng cách giữa chúng tôi, muốn nắm lấy bàn tay anh, phần mâu thuẫn ấy cảm thấy kì lạ khi Jessica hôn anh, phần mâu thuẫn ấy muốn anh chạm lên gương mặt tôi. Nhưng không vấn đề gì hết. Chỉ cần anh mỉm cười vui vẻ, tôi có thể ngồi cạnh anh bình thản không có chút dao động.

Khi chiếc xe taxi đến ngã ba chỉ cách vài dặm thành phố tôi sống, tôi có một cảm giác hoài niệm, một cảm giác hạnh phúc rằng cuối cùng tôi đã về nhà. Victoria đón tôi ở cửa, chị luồn những ngón tay vào tóc tôi, nụ cười nhè nhẹ hiện lên trên gương mặt chị. Chúng tôi không ôm nhau hay tỏ ra quá vui mừng cho dù đã lâu lắm không gặp. Việc thể hiện tình cảm ít xảy ra trong gia đình chúng tôi. Chị quay sang nhìn JinKi với vẻ mặt không lấy gì làm nồng hậu, nhưng anh chỉ mỉm cười, ít nhất thì giữ được không khí ôn hòa giữa ba người.

"Chào chị" – Anh hào hứng – "Em là JinKi"


Như thể sự hào hứng của anh làm cho Victoria mất hứng, chị cau mày "Biết rồi". Họ đã gặp nhau trước đây – vào năm đầu đại học – và tất nhiên giống như tôi sau khi bị anh quấy nhiễu, chị đã trở nên thân thiện với anh (dù Victoria không bao giờ công nhận). Chẳng có mấy người, nếu có người như thế, có thể thoát khỏi sức hút của anh. Ngay cả anh trai tôi, người đã chửi JinKi là "thằng chết tiệt lắm mồm" trong lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vẫn cùng JinKi đánh bài và đi tiệc tùng bất cứ khi nào anh tới chơi. Nhưng đó là trước đây.

"Victoria" chị giới thiệu, không hề giấu vẻ hoài nghi. Chị không thích JinKi. Một trong những lý do tôi kính trọng Victoria là chị không bao giờ che giấu suy nghĩ thật của mình – "Tầng dưới có một phòng trống. Để tôi chỉ cho cậu"

[Translate] [OnKey] Triệu chứng & Yêu Lại Từ ĐầuWhere stories live. Discover now