Thả phịch người xuống ghế salon, Sehun mệt mỏi nhắm mắt, cơn nhức đầu vẫn chưa hết hẳn, nó cứ âm ỉ làm cậu khó chịu kinh khủng. Anh bước vào bếp lụi cụi lấy cam ra vắt, thấy cậu chủ như thế mà xót hết cả ruột gan, lý do gì đã khiến cậu uống nhiều rượu như vậy? Mọi ngày Sehun rất ít khi để mình say khướt như thế, chỉ có khi đi ăn với đối tác bất đắc dĩ lắm mới nhấp môi chút xíu, lý do là gì chứ? +
_Cậu chủ à! Nước cam nóng đây, cậu uống đi cho khỏe! – Anh lay lay người cậu, giật mình khi bàn tay vừa chạm vào da thịt cậu nóng hổi.
_ Cậu chủ! Cậu ốm sao? -Anh cuống lên, vội vàng đặt cậu nằm xuống ghế rồi chạy vào bếp lấy những thứ giúp hạ sốt.
Vắt chiếc khăn lạnh ngắt do nhúng vào nước đá, anh lau nhẹ khắp mặt và cổ cậu, cởi bỏ hai cúc áo sơ mi cho thông thoáng, nâng cậu dậy giúp uống thuốc rồi cặp nhiệt kế vào._39,50 , sốt cao quá! Cậu chủ, ta đi bệnh viện thôi!
_Không Chanyeol, tôi không muốn đến đó! – Nắm chặt cánh tay anh. Cậu dựa hẳn người vào lòng anh, ấm lắm Chanyeol à! Chỉ cần được bên anh thế này, được anh chăm sóc thế này, đối với tôi đã quá đủ rồi.
_ Nhưng cậu sốt cao quá! – Anh siết chặt thân hình ấy vào lòng, nhiệt độ người cậu càng ngày càng nóng, tim anh như có lửa đốt, giống như có ai đó thiêu rụi nó đi vậy, đau quá.
_ Không sao! – Cậu yếu ớt trả lời – Chỉ cần ôm tôi thế này thôi!
Nhíu mày, anh bế xốc cậu lên phòng, nhìn khuôn mặt tái nhợt nóng bừng ấy anh xót, xót lắm. "Tại sao? Rốt cục là tại sao chứ?"
Đặt cậu xuống giường, anh nằm xuống bên cạnh ôm trọn cậu chủ đáng yêu của mình trong vòng tay, nghe được hơi thở nóng nổi phả vào ngực và cảm nhận vòng tay cậu đáp trả lại mình.
_ Đừng đi nhé Chanyeol! – Giọng cậu nghèn nghẹn, là do ốm ... hay vì lý do gì khác?
_ Tôi sẽ không đi đâu hết, cậu ngủ đi!
_ Ưm~~~ – Sehun trong vòng tay anh mỉm cười nhẹ, từ bé đến giờ, cứ hễ khi nào cậu ốm anh đều nằm cạnh và ôm cậu thế này, đó là một thói quen, khi Chanyeol bị ốm Sehun cũng làm điều tương tự như thế. Nhưng hôm nay cái ôm của Chanyeol rất khác, qua mi mắt khép hờ vì mệt, trong lúc Chanyeol bế cậu lên lầu, ánh mắt anh cũng không giống như những lần trước đây, cậu bình yên nằm trong lòng anh chìm vào giấc ngủ sâu. Còn Chanyeol, tâm trạng rối bời lúc này làm anh khó mà ngủ được.́́́́́́́́́́́́́́́́́́́́
Nheo mắt tỉnh dậy, Sehun quờ quạng tay sang bên cạnh , trống rỗng. Cậu bật dậy nhìn xung quanh, không có ai cả, Chanyeol đâu rồi? Anh không giữ lời hứa với cậu sao?
_ Chanyeol! – Cậu gọi khẽ, gập đầu gối ngồi co ro phía đầu gường, vòng màu đỏ bao quanh viền mắt – Anh bỏ tôi!
"Cạch"
_ Cậu chủ tỉnh rồi sao? _ Anh đặt khay cháo xuống bàn, Sehun ngay lập tức chạy đến ôm chặt anh. À mà nói chưa nhỉ? Mức độ dễ thương của Sehun sẽ bộc phát tối đa trong hai trường hợp, một là uống rượu, còn hai chính là lúc này đây, bị ốm.
_Nào nào, tôi đi nấu cháo cho cậu mà! – Anh bật cười, con người cậu anh hiểu rõ từng tí một, lại nhõng nhẽo rồi.