Chương 15: Một chút cảm giác

846 49 0
                                    

Ngọc Thương và Vương Vũ đến bệnh viện ngay trường học. Bác sĩ nói đầu hắn chỉ bị tổn thương nhẹ, nhưng nếu có hiện tượng đau đầu thì phải đến khám lại ngay. Bác sĩ vẫn kê cho hắn đơn thuốc nhẹ. Cũng may là có bảo hiểm, tiền thuốc lại không đáng kể. Nói thế nào thì cũng là tiền cô tích cóp dùng cho việc sinh hoạt tháng này. Thôi xong, xác định cả tháng này ăn cơm rau. Đành tự an ủi bản thân vậy a.

Vương Vũ thoáng qua cũng nhận rõ nét mặt của Thương, hẳn cô đang lo về số tiền thuốc vừa rồi. Hắn không nói 1 lời, lẳng lặng ra khỏi phòng bệnh.

Bóng hai người đổ trên đường, người cao người thấp. Xưng là lớp trưởng, Thương nghĩ mình cũng nên có thái độ quan tâm bạn bè một chút, kể cả trường hợp bất đắc dĩ. Tất nhiên, Trịnh Vương Vũ rơi vào trường hợp đó. 

-Ok rồi nhé, tôi cũng đã đưa cậu đi kiểm tra rồi, bác sĩ cũng nói là không sao rồi, coi như tôi hết nợ với cậu.

? Cái này là quan tâm. No, đây gọi là thanh toán nợ nần.

Hắn như không nghe cô nói gì, bắt sang một chủ đề không liên quan:

-Cho tôi số điện thoại của cậu.

-Làm gì?

-Nếu tôi có vấn đề gì thì đương nhiên người chịu trách nhiệm là cậu.

-Hừm, lắm chuyện.

- Lắm chuyện cái gì,tại ai mà tôi bị sách rơi trúng đầu?

- Tôi cũng có cố ý đâu chứ.

-Nhìn trộm người khác chắc cũng là không cố ý?

Ngọc Thương á khẩu. Mặt đỏ tưng bừng.

-Nhìn bề ngoài rõ tri thức, không ngờ cũng là người nhìn thấy trai đẹp là mất tự chủ.

- Cậu đừng có ảo tưởng, cậu chưa từng soi gương nhìn mình à. Nói thật nhé, tôi cứ nhìn thấy mặt cậu là tôi lại buồn nôn.

-Vậy mà tôi chưa thấy cậu nôn bao giờ.

- Cậu...

-Mau đọc số điện thoại đi.

Vương Vũ nhập dãy số Thương đọc, hắn nháy lại vào máy cô để cô lưu. Chưa xong hắn còn bắt cô đưa hắn về tận nhà, phòng trường hợp chẳng may đau đầu ngất giữa đường sẽ không có ai đưa về. Hừ, đồ con nít. Nhìn người hắn xem, 16 tuổi cao 1m78, ước lượng hắn cũng phải tầm 60 65kg. To khỏe như hắn mà ngất thì người thường chắc bị tổn thọ sớm. Coi như nhường nhịn hắn chút, cô tiễn hắn về tận nhà. Chuẩn bị quay lưng đi Vương Vũ gọi lại:

- Tối rồi, muốn vào nhà ăn cơm không?

Thương hơi bất ngờ tuy nhiên cô vẫn từ chối:

-Không cần đâu, Mai Ly đang đợi tôi. 

Vương Vũ gật đầu, hắn lấy từ trong túi ra vài trăm ngàn, hắn đưa cô:

- Tiền thuốc vừa nãy trả lại cho cậu.

Thương đẩy tay hắn lại, cô không có ý định nhận:

-Không cần, lỗi của tôi, tôi phải có trách nhiệm.

-Cậu tính để bạn cùng phòng ăn cơm rau một tháng vì cậu??

[DROP] Nhường em chút đi, được không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ