1 tuần sau, điểm thi được in thành bảng gửi về từng lớp học. Với các lớp đầu khối thì điểm số không bao giờ bị tụt hạng, vì vậy việc tổ chức đi chơi sau 1 năm học vất vả luôn dễ dàng hơn các lớp khác. Tiết sinh hoạt cuối cùng của năm cũng là tiết sinh hoạt không có phê bình, không có lỗi lầm, thay vào đó là không khí sôi động hẳn lên của việc lên kế hoạch đi chơi. Đương nhiên, cái gì cũng có nhược điểm của nó. Nhược điểm của buổi sinh hoạt này chính là 1 người một ý kiến, không ai chịu nhường ai. Thầy Trương vốn đã ít lời, mấy chuyện chơi bời như này thầy càng không có ý muôn tham gia, đành nhờ lớp trưởng biểu quyết. Sau một hồi cả lớp nhốn nháo bàn bạc, Phạm Ngọc Thương- lớp trưởng 11a1 lên tiếng:
- Trong thành phố hay ngoài thành phố có rất nhiều nơi đẹp, nhưng chúng ta không thể đi hết tất cả nếu có nhiều ý kiến như bây giờ, vì vậy tớ sẽ chọn ra địa điểm được bầu chọn nhiều nhất, chúng ta dân chủ theo số đông nhé.
Cả lớp đều đã đồng ý. Thương viết từng địa điểm lên trên bảng theo như ý kiến của mọi người. Đầu tiên, đi ABC, chỉ có vài ba cánh tay. Tiếp theo đi tắm biển, cũng chỉ vài cánh tay. Căn bản địa điểm này kinh phí có vẻ sẽ đắt đỏ hơn, mà nhiều bạn gia đình không có điều kiện nên tạm thời cho qua. Cuối cùng là đi leo núi cắm trại ở XYZ. Gần như cả lớp giơ tay. Thương quan sát những người không giơ tay, gọi tên từng người hỏi lí do.
- A rùa, sao cậu không phát biểu ý kiến?
Sở dĩ gọi cậu ta là A rùa vì cậu ta chậm nhất lớp, nhưng chậm lại đi liền với việc học chắc như đinh của cậu ta. Nghe gọi tên mình, A Rùa bất ngờ đứng lên, tay nâng lại gọng kính, trên mép vẫn còn dính nước rãi. Chậc, tên này chắc vừa có mộng đẹp đây.
- Hở?? Ơ, tớ, tớ... a, tớ quên giơ tay.
Nói xong cậu ta giơ tay lên, nhe hàm răng hô ra cười tủm tỉm. Trông mặt cậu ta lúc này thật giống con chuột nha.
Ngọc Thương hạ tay bảo cậu ta ngồi xuống.
- Vương Vũ, còn cậu?
Vương Vũ ngước mắt lên, trước mắt hắn dường như vô hình. Hắn cũng chỉ là bị gọi tên mà ngước mắt lên. Hắn tự do thả một câu không quan tâm mọi thứ:
- Không đi đâu hết, ở nhà. Tôi đang buồn ngủ.
Thương hạ mí mắt, cái tên này còn gây ức chế hơn tên A rùa. Cô định đã không quan tâm lời hắn nhưng cớ sao hắn còn nói thêm câu đằng sau, làm cô chịu không được mặt mày gắt gỏng trông vô cùng khó nhìn:
- Cậu thích thì ở nhà ngủ luôn đi, thậm chí đừng đi học nữa, ở nhà ngủ cho sướng mắt. Hừm.
Lời vừa dứt khỏi miệng, ánh mắt của mấy bạn nữ sinh lá ngọc cành vàng mê Vương Vũ như điếu đổ chiếu thẳng vào cô, ánh mắt kiểu muốn giết người diệt khẩu luôn ấy. Một hai người làm quá, còn ra vẻ vặn vẹo cổ tay, quay cổ, tưởng còn sắp xông vào đánh cô rồi. Cô cũng không muốn mất lòng người cùng giới, đành cười nhẹ giảng hòa, dù sao nụ cười cũng là liều thuốc dễ chịu nhất.
- Nam Giang, không lẽ cậu cũng muốn ở nhà với cậu ta?
Vừa nói cô vừa hất hàm về phía Vương Vũ.
![](https://img.wattpad.com/cover/87940470-288-k721583.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[DROP] Nhường em chút đi, được không?
Ficção AdolescenteCâu chuyện học đường hài hước, xoay quanh các nhân vật với các mối quan hệ tình yêu, tình bạn,.. Thể loại: học đường, hài hước, lãng mạn, HE