chap 25

2.9K 136 13
                                    

Mừng năm mới !!!

.
.
.

- Cậu không sao chứ, cậu chủ nhỏ?

- Cháu không sao đâu! Bộ trông cháu thảm lắm à?

Ông lão cười khụ:
- Hơn cả thảm ấy chứ! Tối cậu ngủ không ngon à?

Kaito bĩu môi, hờn dỗi nói :
- Không có gì cả!

- Có vẻ cậu chủ cũng đã đến tuổi để thức trắng đêm suy nghĩ rồi!

Kaito cãi ngay lại:
-Đã bảo không có gì mà ! ( nói nhỏ lại ) với lại cháu là cãi nhau với ''hắn ''.

Nhắc tới từ ''hắn'' làm Kaito cảm giác mình khùng quá.

Arrrr!

Cậu vò đầu bức tai, đập đầu xuống bàn, tự nhủ mình có khùng không chứ ......? Phải rồi ! Điên mất rồi ! Arrrrr!!!!

Bốp bốp bốp!!!

- Kaito-kun! Đập đầu nhiều quá là không còn đủ tỉnh táo đâu! Chưa kể cậu có thể bị chấn thương....

Kaito thở phì:
- Cháu biết rồi!

Chẳng ai là hiểu Kaito hơn ông nữa. Ông không hỏi thêm bởi ông biết cậu chủ mình đang lo lắng về điều gì. Thoạt đầu ông nghĩ thôi thì cứ để vậy, nó sẽ giống các lần trước, từ từ mọi chuyện sẽ dần trôi đi thôi. Nhưng có vẻ ông đã sai.

- Kaito !!! Kaito !!!! Cậu đâu rồi ? Xuống đây ngay ! - tiếng gọi quen thuộc vang lên từ dưới lầu quán của Jii-san.

- Lạ thật ! Chẳng phải mới mấy hôm trước Aoko mới trốn mình sao ? - Kaito lẩm bẩm.

- Rồi rồi.... tới ngay đây !!!

Aoko mỉm cười :
- Cậu.... à ... ừm thì.... có muốn đi chơi với tớ không? Chỉ tớ và cậu!

Kaito chợt ngẩn người đi vài giây : hể ????

- Rốt cục là có muốn đi không chứ ?

- ờ ừ.... Được thôi ! - Kaito gật nhẹ

- okay ! Vậy thì tối nay chúng ta cùng đi nhé ! Hãy ... đi bằng xe máy của cậu ! Đến ... khu vui chơi nhé !!!

- ơ.... ừ !!!!

Aoko quay đi, chạy thật nhanh. Kaito ở lại vẫn còn thẩn người ra ''LẠ THẬT''.

.
.
.

.
.
.

Kaito bừng tỉnh lại khỏi cái mùi tanh của máu pha lẫn hơi nồng nồng của rượu.

- Ao.... AOKO !!!! Cậu đâu rồi ?

Như một giấc mơ! Chỉ vài giờ trước, không, Kaito không chắc đó là vài giờ nữa, nơi này, chỉ có mùi rượu, mùi xác động vật, mùi máu và mùi ẩm mốc! Thật là hoang tàn và ác nghiệt biết bao! Cái nơi này dường như có thể xóa mờ cái khái niệm thời gian của bất kì ai bị nó nuốt chửng! Có lẽ là vài giờ, hoặc có lẽ là cả một ngày mà Kaito lạc mất Aoko, vì bây giờ cậu thấy đói quá. Cả hai vừa ăn ngay khi bắt đầu buổi hẹn, vậy thì chắc phải đến vài giờ hoặc hơn thì cậu mới thấy đói đến thế.

Cậu đấm vào tường giận dữ :
- Tại sao những chuyện này cứ xảy ra chứ !? Cậu đâu rồi ? Aoko !??

Rồi cậu lẩm bẩm : lại lạc rồi! Con ngốc này ! Tớ mà tìm được là cậu sẽ chẳng thoát ! Tớ sẽ trói cậu vào người tớ, cậu sẽ chẳng đi đâu được nữa!

Kaiao x Ghen Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ