Chương 22

133 1 0
                                    

Dường như đã hết tuần mà tôi với Giang Thần vẫn chưa liên lạc lại. Ba ngày sau mới nhận được một cuộc điện thoại của anh, anh chỉ nói công việc của mình rất bận rồi cũng không giải thích thêm gì nữa. Tôi cũng gọi điện cho anh ba lần, hai lần đầu không ai nghe máy, đến lần thứ ba anh mới nhận điện thoại, song chỉ vội vội vàng vàng kịp hỏi nhau đã ăn cơm chưa mà thôi.

Tư Đồ Mạt thường thường chế giễu tôi, nói bạn trai tôi gì mà cứ như người trời thoắt ẩn thoắt hiện như có như không vậy.

Tôi cũng bóng gió lại, biết đâu chồng cô ấy cùng với đồng nghiệp nữ đang tạo ra mấy "baby" trong ống nghiệm cũng nên đấy...

Sáng sớm ngày thứ Năm, tôi làm việc tại văn phòng. Sản phẩm lần này là hộp thiết kế của một loại máy sấy tóc hàng hiệu kiểu mới, thực ra công việc cũng rất đơn giản, chỉ cần đưa hình ảnh lên, thêm logo thương hiệu, viết bài giới thiệu về tính năng sản phẩm, đặt slogan, over. Tôi không thích công việc này nhưng lại thích những đồng nghiệp ở đây, bởi vì tôi không thích ứng nổi kiểu cạnh tranh phức tạp trong giới văn phòng. Tư Đồ Mạt, Phó Phái đều là những người đơn giản, dễ sống.

Nhưng hôm nay tôi làm việc chẳng có tinh thần gì cả, gõ gõ mặt bàn Tư Đồ Mạt, nói: "Em sống như thế này còn ý nghĩ gì nữa, mỗi ngày chỉ làm mấy việc chán ngắt này, biết tương lai sẽ đi về đâu đây."

Tư Đồ Mạt lấy một cái kẹo mút trong túi xách ra rồi đưa cho tôi: "Kẹo của con chị đấy, em đừng nói mấy câu ngây thơ như thế nữa."

Đừng nói mấy câu ngây thơ như thế ư, ngày qua ngày chúng tôi như con quay cần mẫn làm việc, cứ mò mẫm trong bóng tối đi từng bước lên phía trước, ai cũng không biết mỗi bước ngày mai sẽ ra sao, ai cũng muốn biết tương lai của mình sẽ mang chúng ta đến những nơi nào.

Tôi nghiêm túc nói: "Em ăn kẹo của con chị rồi thì sau này sẽ lấy thân báo đáp."

Tư Đồ Mạt hằm hè: "Bỏ ngay cái suy nghĩ "yêu trẻ con" trong đầu em đi!"

Cứ nhắc cái từ này tôi lại nhớ đến Tô Duệ lại nghĩ tới Tô Duệ, tối hôm qua thằng nhóc đó gọi điện cho tôi kể lể dạo này cuộc sống thật nhàm chán, lại không có ý tưởng thiết kế gì mới, kinh doanh ảm đạm. Nói tóm lại, thằng nhóc đó dẫn dắt đến việc mình đang thiếu "nàng thơ" truyền cảm hứng. Sau nhiều lần cân nhắc, suy xét cậu chàng mới nhận ra tôi chính là "nàng thơ" đó.

Tôi nói tôi với Giang Thần đã quay lại với nhau, cậu nhóc nói, sự đời là vậy, có phân tất có hợp.

Tôi bảo, hay là để chị giới thiệu bạn gái cho em, đảm bảo xinh đẹp, chín chắn phóng khoáng hơn tôi, thỏa mãn tất cả tưởng tượng về tình yêu chị em của em. Cậu nhóc đáp, có thể vừa ý với chị thì chứng tỏ em không cần người con gái xinh đẹp, chín chắn, phòng khoáng.

Tôi tức quá cúp máy luôn, phải cố gắng lắm mới không gọi điện cho chị thằng nhóc này là bác sĩ Tô để nói chuyện. Hành vi phô với phụ huynh của giáo viên quá vô lại, từ khi còn bé tôi đã khinh thường, lớn lên cũng không vì thế mà "phá giới".

Nhưng tôi không thể ngờ việc mình không thèm làm không có nghĩa là Tô Duệ không làm. Bữa trưa tôi nhận được điện thoại của bác sĩ Tô, nội dung đại khái là cô ấy nói em trai mình vì tôi mà ăn không ngon ngủ không yên. Nếu không muốn cô ấy đi cáo trạng tôi đi bứt hoa giữa cỏ dại với Giang Thần thì nhanh nhanh nghĩ biện pháp giải quyết. Nhưng cuối cùng cô ấy lại trịnh trọng nói cho tôi biết, dọa tôi đi cáo trạng với Giang Thần chỉ là nói đùa thôi.

Tôi gọi điện cho Tô Duệ, cậu ta nói cậu ta đang nằm trong chăn nhưng tôi lại nghe thấy tiếng con gái nói chuyện. Tôi cất lời: "Bạn nhỏ Tô Tô, chị chú bảo chị nói chuyện với chú đây."

"Ai là bạn nhỏ Tô Tô của chị, em với chị còn chuyện gì để nói hả?"

Đúng chuẩn giọng bực tức của tên nhóc choai choai mười bảy tuổi, đáng yêu quá đi.

Tôi nói: "Được thôi, nếu đã không còn chuyện gì thôi. Chú cũng đừng nhờ người lớn quan tâm chuyện của mình nhé. BYE."

Nói xong tôi định cúp máy nhưng cậu nhóc ở đầu dây bên kia đã kêu to: "Trần Tiểu Hi, chị dám cúp máy nữa xem."

Sao chị đây lại không dám cúp máy của chú hả? Chị đây không sợ trời không sợ đất, trên thế giới này ngoại trừ điện thoại của Giang Thần ra thì điện thoại của Giang Thần ra thì điện thoại của ai tôi cũng dám cúp nhé.

Hai giây sau, Tô Duệ gọi lại, hét to: "Trần Tiểu Hi, chị quá đáng lắm, sao em lại thích chị chứ!"

Tôi đáp: "Cám ơn nha, nhưng chị đây thích người khác rồi."

Cậu ta hỏi: "Xưa nay chị vẫn chỉ thích một mình anh ta, chị không thấy cuộc sống rất nhàm chán hả?"

Tôi trả lời: "Cũng có chút, cho nên chị khuyên chú nên nhanh thích thêm mấy người đi."

Tô Duệ tức đến nỗi hét a lên rồi lại cúp máy. Nhưng cậu ta cũng nhắc nhở tôi vài điều, tôi quyết định hết giờ làm đi thăm cái người khiến cuộc sống của tôi nhàm chán ấy. Nghĩ như thế tôi lại thấy trước đây mình quá ngu ngốc, anh luôn bận rộn, còn tôi nhàn nhã, sao tôi cứ phải chờ anh bớt thời gian tới tìm tôi nhỉ?

Lúc tới bệnh viện đã là 6 giờ tối, tôi tìm quanh nhưng không thấy Giang Thần nên bèn gọi cho anh: "Anh ở đâu đấy?"

"Bệnh viện."

"Chỗ nào bệnh viện?"

"Phòng bệnh, em đến rồi hả?"

"Ừm, anh ở phòng nào, để em lên."

"Không cần đâu, em cứ chờ ở dưới sân, anh đi xuống tìm em."

Tôi tìm một ghế trống dễ nhìn thấy trong sân để ngồi, tuy bây giờ trời đã tối, trong sân ít người ngồi nhưng lại rất nhiều người qua lại. Trên mặt họ ai ai cũng có vẻ lo lắng ít nhiều nhưng tôi cũng không để tâm lắm bởi vì còn đang mải nhìn chằm chằm các cửa ra vào. Không hiểu sao tôi vô cùng hồi hộp chờ Giang Thần xuất hiện, chẳng khác nào thời cấp ba, mỗi lúc ngồi nói chuyện với bạn bè nhắc tới tên anh, tim lại đập nhanh hơn một chút.

"Em làm gì thế?" Đằng sau có người đẩy tôi một cái. Bởi vì tôi vốn đang ngồi rướn người nhìn về phía hành lang nên chỉ bị đẩy nhẹ một cái tôi theo đà lao xuống đất, suýt nữa ngã chổng vó, may có anh kéo lại. Tôi ngoảnh lại, Giang Thần đang nhìn tôi một cách bất đắc dĩ: "Sao chỉ việc ngồi mà em cũng ngồi không xong thế?"

Tôi nhìn anh cười: "Sao em không thấy anh xuống đây?"

Anh chỉ chỉ cầu thang đằng sau: "Anh đi từ trên tầng xuống."

Tôi cười hi hi, đứng lên ôm tay anh, nói: "Em mời anh đi ăn."

Anh hỏi: "Sao hôm nay em vui vẻ thế?"

Tôi đáp: "Nhìn thấy anh nên vui đó."

Anh híp mắt nhìn tôi, như nghe thấy chuyện cười, nói: "Nếu đã vui thế thì ngày nào em cũng đến đi."

Tôi gật đầu liên tục: "Em thấy anh bận như vậy, sau này em sẽ thường xuyên tới thăm anh."

Anh cười xoa đầu tôi: "Em ngoan ngoãn nghe lời thế này, anh không quen đâu."

Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng TaWhere stories live. Discover now