Chương 39

105 1 0
                                    

  Ra khỏi cửa Giang Thần bắt taxi rồi đưa tôi vào trong, tôi còn chưa ngồi vững được anh đã chen lấn ép đến, xém chút tôi đập vào cửa cổ. Xe đi được năm phút, cuối cùng tôi không nhịn được liền hỏi một câu mà tôi nhịn cả tối nay:
"Tối nay anh sao thế?"
"Không có gì, mệt quá mà thôi."
Anh từ từ nhắm hai mắt nói.
Tôi đang muốn nói điều gì nữa, thì điện thoại di động vang lên:
"Xin chào, đại sư huynh hả."
"Hai người không sao chứ? Có phải là do anh vừa mới đùa cợt. Giang Thần không giận chứ?"
Thực sự tôi không thích anh nói chuyện bằng giọng điệu này, nó được gọi là "Không nên." Lời nói của anh uyển chuyển ám hiệu nếu như Giang Thần tức giận thì anh quá hẹp hòi, và xem như bênh người thân không cần người có đạo lí trung thực ủng hộ, kể cả khi tôi nghĩ rằng Giang Thần làm vậy cũng không hợp tình hợp lí,và tôi không nên lải nhải với người ngoài. Nhưng tôi vẫn rất khách khí trả lời anh:
"Không có, chỉ là gần đây anh ấy bận việc, hơi mệt mà thôi."
Bạn nhìn thấy đây chính là sự trưởng thành, luôn luôn khó tránh khỏi nghi ngờ về lịch sự.
Anh nói: "Vậy là tốt rồi, hôm nào anh mời hai người đi ăn cơm nha."
"Vâng ạ."
Tôi cúp điện thoại xong nhưng không nhớ ra được từ đầu tôi muốn nói với Giang Thần cái gì, đành phải nhìn anh hai tay bắt chéo trược ngực như đang có điều gì suy nghĩ.
"Em đừng có tiếp xúc nhiều quá với Đại sư huynh."
Anh đột nhiên mở mắt ra nói.
Tôi không lên tiếng, nhưng trong lòng không nhịn được phản bác kiểu này là do ghen quá mức.
Anh thấy tôi không để ý tới anh, duỗi tay chọc vào cánh tay tôi:
"Em có nghe không?"
Tôi quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, dự định là sẽ yên lặng để tỏ vẻ tôi phản đối với yêu cầu vô lý của anh. Chỉ là tôi không ngờ yên lặng cả đoạn đường, xe đến thẳng dưới lầu nhà tôi, Giang Thần một câu cũng không nói, thậm chí còn không xuống xe. Thế là tôi xuống xe, giận dữ đập cửa, đổi lại tài xế taxi lại nguyền rủa tôi hai câu, tôi nổi giận đùng đùng lên lầu.
Lên lầu tôi càng nghĩ càng giận, quyết định "đại nghịch bất đạo" gọi điện thoại tìm Giang Thần cãi nhau, điện thoại vừa nhận tôi bắt đầu một trận sốt sắng la:
"Giang Thần, anh không thể đối xử với em bằng thái độ này, em là bạn gái của anh, anh phải dịu dàng và yêu thương em." (Chú thích: Đại nghịch bất đạo: tội ác to lớn)
Đầu dây bên kia yên lặng một hồi, lúc sau mới nói:
"Anh đối xử với em bằng thái độ gì?"
Tôi nhận ra tôi thật sự chưa hình dung cụ thể thái độ của anh, chỉ có thể kiên trì nói:
"Dù sao thì thái độ của anh không tốt."
"Bởi vì anh cấm em liên hệ với Đại sư huynh sao?"
"Cũng không phải....."
"Vậy là thế nào?"
Tay của tôi cong lên muốn tắt điện thoại di động, nghĩ chỉ nói hai cậu xong rồi tắt cũng không dám, do dự mãi rồi ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại cúp điện thoại, lúc sau tôi mới ý thức được hôm nay tôi đúng là gan mập, rượu làm cho gan người to lên, mặc dù bị Giang Thần ngăn cản nên tôi chỉ uống có hai, ba ngụm.
Điện thoại liền nhanh chóng vang lên, tôi nhìn màn hình hiện ra là Giang Thần, tôi nuốt nước bọt quyết định không nhận.
Khoảng 10 phút sau, điện thoại lại nhấp nháy tên Giang Thần, tôi nghĩ rằng tôi nên kịp thời khôi phục lại lòng tự trọng của một người phụ nữ, thế là tôi nhận điện thoại rồi lấy hơi la lên:
"Em không cẩn thận đè vào điện thoại nên mới cúp! Không nhận điện thoại của anh là do em đi vệ sinh!"
Tôi lâm trận bỏ chạy không chuyên nghiệp gì cả.
Giang Thần ở đầu dây bên kia hừ lạnh hai tiếng, nói:
"Mở cửa."
"Hả?"
Theo phản xạ tôi đi về phía cửa:
"Không phải anh có chìa khoá sao?"
Lúc mở cửa anh đứng bên ngoài, nhìn tôi một chút nói:
"Quên mang."
Anh vòng qua tôi đi vào nhà, ngồi phịch xuống ghế sofa ra lệnh cho tôi:
"Đi tìm quần áo cho anh thay."
Tôi ồ một tiếng đi vào phòng, đi hai bước thì cảm thấy có gì vô lý liền xoay mũi chân đi đến trước mặt anh: "Không phải anh mới về nhà à?"
Anh đẩy tôi ta lấy điều khiển:
"Em quản được anh à."
Tôi chống nạnh đứng trước mặt anh:
"Được! Em mặc kệ anh, anh cũng đừng quản em!"
"Hả?"
Anh liếc mắt nhìn tôi một chút, đột nhiên đưa chân đá vào đầu gối của tôi, tôi mất thăng bằng ngã nhào xuống ghế sofa, hai chân anh quấn lấy tôi, trọng lượng toàn thân đều đặt trên người tôi, ép tới khiến tôi thở không ra hơi.
"Em vừa mới nó mặc kệ ai cơ?"
Anh đặt đầu ở cổ tôi, đặt trên cổ tôi chậm rãi nháy mắt, lông mi thật dài từng chút từng chút cọ vào da tôi, vừa tê vừa ngứa. Tôi không tránh được cảm giác ngứa đó bên tai, đành phải rụt cổ cầu xin tha thứ:
"Lão Vương nhà bên mặc kệ lão Lý nhà bên đi...." (*) (*)câu thoại trong một bộ phim
Đầu anh ở cổ tôi cười nhỏ, khí nóng phun ra cả cổ tôi:
"Trần Tiểu Hi, thật không may nhà em không ở bên cạnh nha...."
Cổ tôi co lại thành con rùa, tức giận nói:
"Ngứa lắm, anh mau dậy đi."
Anh dùng cằm đầy râu ria cọ xát vào gương mặt tôi, sau đó ngẩn đầu nhìn tôi khiêu khích, đôi mắt ẩn chứa đầy ý cười mà sáng lấp lánh.
Tôi nhất thời bị anh doạ bởi tính trẻ con đến ba hồn không có bảy phách, kinh ngạc dùng giọng thương lượng nói với anh:
"Cái này, chúng ta cãi nhau, anh có thể hay không?"
Anh nhanh chóng từ trên người tôi đứng lên, dáng vẻ như chưa từng có việc gì xảy ra:
"Anh đi tắm, em đi tìm quần áo rồi đem vào cho anh."
Tôi ngẩn người nằm trên ghế sofa vẫn duy trì tư thế bị ép, cho đến khi tiếng nước trong phòng tắm chảy ầm ầm tôi mới chậm rãi đứng dậy giúp anh lấy quần áo.
Gõ cửa kính hai lần Giang Thần mới mở một khe nhỏ đưa tay lấy quần áo, khói nước nóng từ trong khe bay vào mặt tôi, tôi đang lau hơi nước trên mặt thì điện thoại vang lên, đồng thời trong phòng tắm giọng Giang Thần vọng ra, nói là dầu gội đầu hết rồi, nhớ phải đi mua.
Tôi tuỳ tiện trả lời rồi trèo lên ghế sofa tìm điện thoại, phát hiện là điện thoại Giang thần reo, nhìn màn hình là Đại sư huynh, tôi do dự nhưng vẫn nhấc.
"Giang Thần, lần trước việc nói với cậu thế nào rồi?"
Anh liền hỏi.

Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng TaWhere stories live. Discover now