Ngoại truyện: Tân hôn

55 0 0
                                    

  Đây là lễ hội mùa xuân đầu tiên sau khi Giang Thần và Trần Tiểu Hi kết hôn, vấn đề ăn tết ở đâu bắt đầu làm Trần Tiểu Hi bối rối từ hai tháng trước. Theo lẽ thường,nếu đã gả cho Giang Thần tự nhiên phải đến Giang gia ăn tết, nhưng đối với sự hiện diện của Giang gia nhị lão đối nàng cái này tức phụ tồn tại vẫn luôn được thực hiện bởi người vợ "Nếu chúng ta có khi bạn không tồn tại, có lẽ có một ngày nào đó bạn sẽ không tồn tại" thái độ may mắn, mà Trần Tiểu Hi nghĩ rằng họ ôm ảo tưởng may mắn là không thể, vì cô tự xưng là vì đánh không chết con gián, thậm chí nếu Giang Thần đã chết, cô sẽ là gián bò quanh trên cơ thể của mình!
Trần Tiểu Hi nói cho Giang Thần biết suy nghĩ của mình, sau đó nhận được lời chỉ trích nghiêm khắc: "Ngốc, một con côn trùng chết bò khắp cơ thể người, không phải là gián."
Trần Tiểu Hi khen ngợi sự uyên bác của anh cùng với suy nghĩ: "Giang Thần anh làm thế nào mà cái gì cũng biết vậy? Hơn nữa anh không mắng thẳng em đặt anh ở xác chết mà thành chuyện này, em thực sự thích tư duy của anh, nhóc con, em đánh giá cao về anh!"
Trần Tiểu Hi vỗ vỗ bả vai Giang Thần, vừa cười tủm vừa nháy mắt với anh.
Giang Thần nắm lấy tay cô từ trên vai như phủi tro bụi: "Anh mà chết em sẽ biến thành goá phụ."
Trần Tiểu Hi không đành lòng, ôm cánh tay anh lên và nở nụ cười: "Anh chết đi anh yêu."
Giang Thần vỗ nhẹ vào đầu Trần Tiểu Hi: "Anh đã chết, em tha cho anh đi."
"Không bỏ." Trần Tiểu Hi vẫn lấy lòng như cũ mà cười, "Nhưng chỉ có thể buông tha anh vài ngày, thế này đi, ăn tết anh về nhà anh, em về nhà em..." Cô tạm dừng một chút nhìn sắc mặt của anh rồi mới tiếp tục nói, "Sau khi hết năm chúng ta cùng nhau về nhà của mình. Anh thấy thế nào?"
Giang Thần thấy cô cười đến đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, trong lòng bỗng nhiên áy náy, gia đình cô ấy khiến cô ấy gặp rắc rối, cô ấy không ồn ào, chỉ là thật cẩn thận và vui vẻ đồng ý yêu cầu mà cô ấy đề ra.
"Anh thích ăn tết ở đâu thì ăn tết ở đó, những chuyện khác cứ giao cho em, không cần lo lắng quá nhiều." Giang Thần cúi người dựa vào Trần Tiểu Hi nhỏ miệng hôn, "Em cười lên, cười càng nhiều càng trở nên tinh khiết."
Trần Tiểu Hi nhảy cao ba chân, ôm cổ Giang Thần hôn một cái: "Anh là tốt nhất! Em yêu anh!"
Nhưng ngọn lửa hạnh phúc của Trần Tiểu Hi chỉ duy trì đến buổi tối khi gọi điện thoại về nhà đã bị ba mẹ "tưới" đến chỉ còn khói nhẹ. Khi cô hào hứng mô tả hoàn chỉnh kế hoạch chuẩn bị về nhà ăn tết xong, lại bị mẹ đổ ập xuống một đống đổ đốn.
Mẹ Trần Tiểu Hi tận tình mà khuyên con gái một lần, mẹ chồng nàng dâu ở chung là đạo lý, không mong đợi con gái mình mua nó, nói thẳng tưởng về nhà ăn tết. Mẹ Tiểu Hi trong lòng sốt ruột sợ con gái không hiểu đạo lí đối nhân xử thế gợi lên tin đồn, hơn nữa bản thân không phải người có tính nhẫn nại, cho nên giảng giải vài câu liền mắng: "Trần Tiểu Hi đứa con gái ngốc nghếch, mẹ dạy dỗ nuôi dưỡng con như thế nào, dù sao, con không trở về, con mà trở về mẹ sẽ lấy chổi đuổi con ra ngoài cửa."
Trần Tiểu Hi không bằng lòng, múa mép khua môi: "Con lớn như thế, mẹ không thể đuổi con."
Mẹ Tiểu Hi thấy con gái vẫn miệng lưỡi trơn tru, đành phải quyết liệt: "Nói con trở về; mẹ sẽ cũng ba con ra ngoài du lịch, con nhẫn tâm nhìn hai thân già Tết nhất có nhà mà không thể trở về ăn tết."

Nói xong mẹ Tiểu Hi liền cúp điện thoại, Tiểu Hi cầm di động tức giận đấm đến thẳng ở ─ bên Giang Thần đọc sách.
Giang Thần giữ cuốn sách chặn vài cái, cuối cùng một tiếng, không kiên nhẫn mà nói: "Đừng ồn ào."
Đổi lại nếu là ngày thường, Trần Tiểu Hi sẽ ngoan ngoãn thu tay lại không làm phiền anh, nhưng chính trái tim cô hiện tại bị làm phiền, bị Giang Thần không để ý một lần nữa làm cơn giận dữ tăng lên, nắm lấy cuốn sách ném vào sô pha, nhảy đến trên người anh bóp chặt cổ anh lắc đầu: "Anh xem thường em, anh thực sự xem thường em! Em bóp chết anh!"
Giang Thần bị dọa đến chóng mặt, một tay đem cô từ trên người buông ra, ấn ở trên sô pha sau đó xoay người dùng sức ngăn lại.
Anh bị chìm như một cục đá, Trần Tiểu Hi bị ép tới mức hô hấp không thuận lợi, chỉ cảm thấy trong lồng ngực một chút không khí cuối cùng được thoát ra, giãy giụa kêu: "Buông em ra!"
"Xin lỗi." Giang Thần dùng sức ngăn nửa người trên.
Trần Tiểu Hi nhu nhược không chịu xin lỗi, liều mình giãy giụa suy nghĩ muốn chui ra từ dưới thân hắn, nhưng cô càng giãy giụa, anh càng ép chặt xuống, sau đó khuôn mặt đều bị anh đè ở dưới cổ, quằn quại nàng cái mũi liền cọ đến hắn hầu kết, rồi mới Trần Tiểu Hi liền cảm thấy cùng với võ đấu, không bằng dùng trí! Nàng dùng trí chính là — duỗi ra ra đầu lưỡi, ở Giang Thần kết thượng, nhẹ nhàng mà liếm một chút.+
Giang Thần thân thể nháy mắt cứng đờ, Trần Tiểu Hi dùng sức đẩy, từ hắn dưới thân chui ra tới, lăn xuống sô pha sau cất bước liền hướng phòng chạy, liền ở tay nàng muốn nắm lấy then cửa trước giây, cổ áo bỗng nhiên từ phía sau bị giữ chặt một xả, nàng mất đi cân bằng từ nay về sau quăng ngã, eo lại bị đôi tay nâng. Nàng chính thở phào nhẹ nhõm, nâng nàng eo tay lại vây quanh trụ nàng toàn bộ eo, rồi mới không biết như thế nào sử kính nhi, nàng cả người đã bị đảo khiêng tới rồi trên vai. Trần Tiểu Hi bị Giang Thần khiêng bao gạo dường như khiêng ở trên vai, chỉ thấy Giang Thần hai cái đùi đi nhanh mà hướng phía trước mại.
"Phóng ta hạ...... Tới!"
Sau tới ở trên giường cái này địa điểm, Giang Thần liền đối Trần Tiểu Hi làm một ít phát rồ trường học không giáo TV không chuẩn bá internet xem tình hình lúc ấy nhảy ra mười tám tuổi dưới không thể xem sự tình. Mà Trần Tiểu Hi cũng là có thu hoạch, nàng thu hoạch là: Sau này ở lựa chọn "Cùng với võ đấu không bằng dùng trí" trước, trước ước lượng một chút chính mình trí lực, không cần không biết lượng sức.
Ngày hôm sau buổi tối ăn qua cơm chiều, Trần Tiểu Hi kéo Giang Thần bồi nàng dạo thương trường mua lễ vật cấp hai nhà cha mẹ. Giang Thần bao lớn bao nhỏ mà đề ra bảy tám túi sau không muốn, ngăn lại nàng: "Ngươi là phải về nhà khai đồ bổ cửa hàng sao?"
Trần Tiểu Hi điểm một chút hắn trong tay túi: "Nào có như vậy khoa trương, ngươi ba mẹ một phần ta ba mẹ một phần, ta mẹ nói, nhà ngươi cấp bậc cao, làm ta đừng thất lễ."
"Loại đồ vật này bọn họ ăn tết thu không phải ít, ngươi mua ngươi ba mẹ kia phân thì tốt rồi, đừng đạp hư tiền, đến lúc đó lại vẫn luôn cùng ta khóc than."
Từ Giang Thần trụ tiến Trần Tiểu Hi thuê tiểu phòng sau, hai người liền cộng lại mua chính mình phòng ở, trải qua nghiên cứu đối lập phát hiện, tương đối Giang Thần thu vào, Trần Tiểu Hi có thể xem nhẹ bất kể. Cho nên Trần Tiểu Hi liền đưa ra đem Giang Thần mỗi tháng thu vào tồn lên, mà chính mình thu vào dùng với gia đình hằng ngày chi tiêu. Giang Thần tiền tài khái niệm hướng từ trước đến nay mơ hồ, đọc sách khi quản ban phí liền thường thường đến cho không tiền, Trần Tiểu Hi quản tiền hắn cũng mừng rỡ đến nhẹ nhàng. Chỉ là Trần Tiểu Hi tiền tài khái niệm cũng hảo không đến chỗ nào đi, cho nên vừa đến cuối tháng Trần Tiểu Hi liền khóc than, nhưng lại không cho Giang Thần vận dụng hắn tiền lương, Giang Thần bị nàng tức giận đến sặc, lại còn có mạc danh có — loại nuôi không nổi  

Gửi Thời Đẹp Đẽ Đơn Thuần Của Chúng TaWhere stories live. Discover now