Chương25: Nhà vua và lọ lem

87 2 0
                                    

Tôi đen mặt nhìn Chân Dịch mặt dầy xuất hiện ở nhà mình hỏi:

"Ai mở cửa cho anh thế hả?"

Chân Dịch lắc lắc điện thoại trong tay:

"Anh gọi cho con trai"

Tôi nhìn Dư Khả, thằng nhóc này khá lắm, lúc nào cũng làm cơ sở ngầm của người khác như thế rồi có ngày mẹ nó bị bán đi chắc cũng giúp người ta kiếm tiền.

Tôi bắt đầu hơi hối hận vì mua cho nó cái đồng hồ có chức năng gọi điện, vốn vì công việc trước đây thời gian làm việc bất ổn định nên mới mua cho nó để tiện liên lạc chứ không phải để dẫn cái người không nên xuất hiện này về

"Anh đi về mau đi"

Tôi giật lại túi đồ trên tay Chân Dịch, đi thẳng vào trong bếp, bắt đầu chuẩn bị đồ để hâm cháo. Sao anh ta lại đến đây cơ chứ? Tôi nói anh ta có thể gặp con nhưng cũng phải được sự đồng ý của tôi chứ? Ai cho anh ta vào nhà tôi mà không hỏi xin vậy hả?

Vì trong lòng tức giận nên tôi đập mạnh cái nồi lên bếp tạo ra tiếng động nhức đầu. Hình như Dư Khả cũng biết tôi giận nên lẽo đẽo đi vào phòng bếp ôm chân tôi nũng nịu:

"Mẹ... con biết lỗi rồi"

Tôi thấy nó thế cũng xuôi xuôi, cúi xuống, giọng khích lệ:

"Nói mẹ nghe con phạm lỗi gì nào?"

Thằng bé nhìn tôi, đôi mày nhăn lại tỏ vẻ khó hiểu, lát sau cậu nhóc lắc lắc cái đầu nói thật khẽ:

"Con cũng không biết, bố bảo con vào xin lỗi nên con vào thôi."

Tôi uất hận chỉnh lại:

"Không phải bố, là chú!"

Dư Khả nhìn tôi, mày càng nhíu chặt, khó hiểu mở miệng:

"Nhưng rõ ràng là bố mà..."

Tôi đảo mắt một cái, cũng không thừa hơi sức giải thích với con trai, chỉ đổ cháo ra hai cái bát rồi đập trứng gà vào bắt đầu trộng đều cho đến khi cháo được nhuộm vàng ươm mới ngừng đũa:

"Dư Khả lấy thìa cho em và con đi mẹ bưng đồ ăn ra đây."

Bê hai bát cháo ra ngoài phòng ăn, Dư Khả lẽo đẽo theo sau tôi , hai tay cầm hai chiếc thìa sứ, cậu nhóc kiễng chân lên, đặt lần lượt hai chiếc thìa vào bát cháo. Sau đó ngoan ngoãn gọi Bất Hối vào ăn.

Hai đứa nhóc ngồi trên bàn, chiều cao sàn sàn như nhau, khuôn mặt hao hao như nhau trông thật đáng yêu. Có mỗi duy nhất kẻ đang đứng dựa vào bàn phía trước là trông thật chướng mắt mà thôi. Tôi ngẩng lên nhìn anh rồi trực tiếp coi người này như không khí, từ xưa đến nay tôi đã biết da mặt anh dày vô cùng, căn bản nói gì cũng không đuổi được thà im lặng cho đỡ tức còn hơn.

"Bất Hối, mẹ mua cho con cái này, con xem"
Tôi rút từ trong túi ra một chiếc váy bồng bềnh màu trắng ngà, đuôi váy xèo ra được gắn những cánh bướm đủ màu, lúc xoay nhẹ thì hằng loạt cánh bướm trên đó như đang vẫy cánh vậy. Bất Hối nhà tôi mặc chiếc váy này vào thì chắc chắn là xinh đẹp vô đối. Ai bảo nó có một người mẹ đẹp như tôi cơ chứ.

[Hiện đại] Ôm con chạy trốn - Trầm Lạc MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ