Chương 71

1.9K 19 0
                                    

Người bà ngắm cháu gái, ngắm vẻ đau xót thoáng lộ ra trên khuôn mặt cô, cụ khẽ thở dài, "Lệ Hoa, mẹ muốn ăn táo, chị đi mua cho mẹ đi."

"Mẹ..." Bà Phù Lệ Hoa nghe mẹ nói vậy là hiểu cụ muốn mình tạm tránh đi, không khỏi gọi một tiếng.

Bà cụ nhìn bà một cái.

Dù không muốn nhưng bà Phù em vẫn đi ra ngoài, Phù Hiểu biết bà nội có lời muốn nói với mình nên cũng thấp thỏm lắm, mười ngón tay cô đan chặt vào nhau.

Bàn tay nhăn nheo dịu dàng vuốt tóc cô, "Con à, khổ thân con quá."

Phù Hiểu khẽ lắc đầu, "Nội, con biết con sai rồi, con không nên chủ quan để chuyện đi đến nước này, cuối cùng còn khiến nội phải nhớ lại chuyện đau lòng đó." Năm đó, nỗi đau mà người bà đang ngồi bên cô phải chịu cũng đâu có kém cô, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà!

Bà cụ yêu thương vén tóc mai cho cô, "Nội già rồi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại mới thấy tất cả giống như một giấc mộng, chớp mắt là trôi qua." Năm đó, đột ngột nhận được tin dữ, cụ cứ ngỡ rằng mình sẽ theo con trai và con dâu đi, nhưng cuộc đời dâu bể, cháu ngoại, cháu nội lớn hết cả rồi mà cụ vẫn chưa xuống cửu tuyền.

Phù Hiểu lặng đi.

"Con đừng nghĩ là nội an ủi con, khi con sống đến tuổi này của nội, thấy mình đã sống đủ, thì con sẽ phát hiện: chuyện trước kia con so đo, con để bụng thì giờ đều là những chuyện nhỏ nhặt, người trước kia con ghét, con hận thì giờ cái hận, cái ghét ấy cũng nhạt rồi. Ngày trước, nội không ưng ông nội con, hồi ấy nội nghĩ: tốt xấu gì mình cũng là con gái nhà phú nông, sao ba mẹ mình lại mù quáng mà gả mình cho một gã nông dân nghèo, một chữ bẻ đôi không biết. Thế nên nội hận, mối hận ấy theo nội cả đời, đến tận khi ông nội con mất, nội mới nghĩ thoáng ra. Nhưng mấy năm nay, mỗi khi nhớ lại, nội chỉ còn nhớ được: ngày trước, ông nội con đã tốt với nội thế nào, nội bắt đầu ân hận, nếu lúc trước, nội không so đo mấy chuyện vặt vãnh ấy, thì có lẽ, nội với ông ấy đã hạnh phúc hơn. Song bây giờ, muốn nói gì thì cũng đã quá muộn."

Phù Hiểu hiểu ý bà cụ, mũi cô nghẹt đi, "Hai chuyện này không giống nhau đâu, nội à, không giống nhau đâu..."

Thấy giọng cô run run thì bà cụ xót xa lắm, cụ hiểu rất rõ đứa cháu gái bề ngoài nhu mì, yếu đuối nhưng tính cách mạnh mẽ, kiên cường này của cụ, mấy năm nay, con bé gần như không khóc bao giờ, "Hiểu Hiểu, bé ngoan của nội, nội vẫn chưa nói cho con, năm đó, con xử sự khoan dung như vậy, nội rất tán thành cách làm của con." Thật ra, ban đầu, cụ cũng thầm chê trách cháu, nhưng sau này, khi theo đạo Phật, cụ dần thấu hiểu tấm lòng từ bi của cháu gái mình. "Bây giờ, Tiểu Đường, cậu ấy có cải tà quy chính, như sự kỳ vọng của con năm đó hay chưa?"

Đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay khiến những móng tay trắng nhợt, Phù Hiểu không gật đầu, cũng không lắc đầu.

Không đợi cô trả lời, bà cụ nhẹ giọng hỏi tiếp: "Bây giờ cậu ấy... làm công tác gì?"

"... Anh ấy là bộ đội." Phù Hiểu đáp, giọng khản đặc.

"À... Thế cậu ấy có lập được chiến công nào không?"

Lần này, Phù Hiểu chậm rãi gật đầu.

"Vậy là tốt rồi, con hư biết hối cải còn quý hơn vàng..."

"Nội, xin nội đừng nói nữa," Phù Hiểu chợt ngẩng lên, đôi mắt cô chứa đựng nỗi đau tê tái, cô nhìn bà nội, khẩn khoản, "Con tồi tệ lắm nội ơi, nếu nội còn nói vậy, con sẽ dao động mất, ba mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu!"

Con bé ngốc nghếch này... "Hiểu Hiểu, tất cả các bậc ba mẹ trên đời này đều mong cho con cái mình được vui vẻ, hạnh phúc. Nếu con có thể gả cho một người đàn ông tốt, rồi sống hạnh phúc suốt đời thì hai đứa nó sẽ mừng lắm."

"Đường Học Chính không phải người lương thiện." Phù Hiểu đau xót lắc đầu.

Phù Hiểu, Em Là Của AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ