CHAP 11: Không từ hai phía

1.5K 132 0
                                    

  Đáng nhẽ Irene nghĩ mình sẽ rất vui vẻ, nếu như bữa cơm không có sự xuất hiện của Yeri.

"Chuỗi cửa hàng cà phê của con dạo này làm ăn khá quá, cô thấy lên báo suốt." Mẹ Bae là một phụ nữ đã ngoài bốn mươi, nhưng bà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh lịch và nhẹ nhàng vốn có của một gia đình quyền thế. Bà gắp vào bát của Yeri một chút cá hồi, mỉm cười dịu dàng: "Con tính kinh doanh như vậy hay làm tại công ty của ba con?"

Yeri cố tỏ ra khiêm tốn, nhưng trong con ngươi thì đã không giấu nổi niềm kiêu hãnh tự hào: "Kinh doanh cũng chỉ là nghề tay trái thôi, con vẫn muốn có một công việc ổn định cô ạ."

Bà gật đầu: "Con nghĩ như vậy cũng tốt. Công việc ổn định thì gia đình sau này cũng thuận lợi hơn." Rồi bà quay sang hỏi con gái: "Con thấy có đúng không?"

Irene không trả lời câu hỏi của mẹ mà lại hỏi vu vơ: "Hôm nay ba với anh không về hả mẹ?"

"Phải rồi, anh và ba con đều có công chuyện gấp..."

Thật ra mà nói, cô cũng chỉ hỏi có lệ mà thôi. Chứ hầu hết mỗi bữa cơm, hoặc là chỉ có mẹ và Irene, hoặc là chỉ một mình cô. Hiếm hoi lắm mới có được một ngày cả nhà ngồi quây bên mâm cơm cùng nhau, nhưng có lẽ những ngày đó trong năm chỉ đếm được trên đầu ngón tay...

"Hôm nay học ở trường có vui không con?" Bà lại hỏi, nghe chừng cũng là một câu hỏi quen thuộc dành cho con gái rượu.

Nghĩ đến Wendy, bất chợt khóe môi Irene cong cong, cô toan định trả lời mẹ thì Yeri đã xen ngang: "Hôm nay em thấy trên facebook và các diễn đàn đều tràn ngập ảnh của em và một... phải nói thế nào nhỉ? Một bạn nữ nhưng ngoại hình lại giống con trai?"

Mẹ Bae kinh ngạc nhìn cô, sau đó lại dò hỏi Yeri: "Ý con là sao vậy?"

Yeri hắng giọng, sau đó làm bộ làm tịch mà nói: "Giống như kiểu nữ chẳng ra nữ mà nam chẳng ra nam ý cô."

Mi tâm Irene khẽ nhíu, cô dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, nhếch miệng đáp trả Yeri: "Ngoại hình như vậy thì có làm sao? Người ta vẫn là con gái, em thì hiểu cái gì mà nói?"

"Irene, sao con lại gắt lên với Yeri như vậy?" Bà không hài lòng với thái độ của con gái, bà quay sang cười áy náy với Yeri, "Đừng để bụng nha con, em nó học cả ngày nên chắc hơi mệt."

"Mẹ, thực ra..."

Thực ra người mà em đang nhắc đến, người mà em  ta đang dè bỉu, lại chính là người con yêu thương! --- Khóe môi Irene mấy máy, thế nhưng cô không thể thốt ra lời nào. Bởi vì đã hứa với Wendy, sẽ không tiết lộ mối quan hệ của hai người cho ai biết.

"Thực ra em ấy học dưới con một khóa, là bạn của con." Rốt cuộc Irene cũng đành không cam tâm mà nói, trong lòng vô cùng không vui, "Em ấy rất tốt, đối xử với con rất thật lòng..."

"Con quen bạn bao lâu rồi? Sao con đã biết người ta đối xử với con là thật?"
"Em ấy khác những người kia!"

Bữa cơm lại chìm vào sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, cuối cùng vẫn là Yeri mở lời, phá vỡ bầu không gian im ắng: "Dù sao thì em thấy người đó thực sự không hợp để chơi với chị. Sinh viên năm nhất, điều kiện sống không khá giả, thành tích học tập cũng chưa có gì nổi bật... Chỉ là chị nên chọn bạn mà chơi."

[WR] Viên Kẹo Trái TimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ