Ân đế nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng hậu của hắn, tay vuốt chầm chậm theo mái tóc dài của y, sợi tóc kia ở trong tay thật mềm mại, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay.
"Ta biết trước kia ta đối xử với ngươi không tốt, hiện tại ta đột nhiên đối với ngươi như vậy, trong lòng ngươi khẳng định có hoài nghi." Ân đế chậm rãi nói.
Thượng Quan Tử Ngọc nghe hắn cư nhiên giảm bớt danh xưng "Trẫm", cuống quít nói "Bệ hạ, ngài là ngôi cữu ngũ chí tôn, sao có thể xưng "Ta"?"
Ân đế nhẹ giọng cười cười nói "Ở đây không có người ngoài, không sao đâu. Có Tử Ngọc bên cạnh, ta chỉ là một người bình thường, không phải là vạn thịnh chí tôn, ta hi vọng cùng Tử Ngọc "ngươi – ta" tương xứng, giảm bớt xưng hô khách sáo, như vậy mới có vẻ càng thêm thân cận, không phải sao?"
Thượng Quan Tử Ngọc hơi mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, đem Hoàng đế trở thành một người bình thường mà đối đãi, chuyện này sao có khả năng?
Ân đế thấy Thượng Quan Tử Ngọc vẫn im lặng, nhẹ giọng thở dài, thấy đối phương còn đang suy nghĩ thì nói tiếp "Ta đột nhiên đối với ngươi như vậy, ngươi nhất định không hiểu,ta cũng không biết nên giải thích với ngươi như thế nào, nếu nói với ngươi, ngươi nhất định sẽ không tin tưởng ta, cứ coi như là ta biết sai hối cải, muốn cùng ngươi bắt đầu lại từ đầu, có được không?"
Thượng Quan Tử Ngọc chưa từng thấy qua Ân đế ăn nói khép nép với một người như thế, trong lòng bị kích thích một chút, trong lúc ý thức mơ hồ liền nói "Thần tin tưởng Bệ hạ."
Ân đế nhất thời mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống, nếu thật sự là như vậy, hắn sẽ trở thành Hoàng đế mất mặt nhất trong lịch sử Ân triều.
Thượng Quan Tử Ngọc vươn tay chậm rãi ôm hắn, trấn an cảm giác quá mức xúc động của Hoàng đế, y là nam tử, không giống các phi tần trong hậu cung,bộ dáng chim nhỏ nép vào người, nhu tình chân thành, Y chỉ có thể dùng phương pháp này biểu đạt tâm tình của mình.
Bất quá, chỉ là một động tác đơn giản như vậy nhưng cũng đã làm cho Ân đế cảm động cực kì. Quá tốt, Tử Ngọc rốt cuộc trở về bên người hắn, cảm tạ Thượng đế cho hắn cơ hội sống lại, lúc này đây, hắn thề nhất định không để kiếp này uổng phí.
Sáng sớm hôm sau, Lưu công công liền đứng chờ ở cửa cung Vị Ương, sợ Hoàng đế trễ giờ lâm triều, gọi một tì nữ trong Vị Ương cung đến nhắc Hoàng đế rời giường.
Tỳ nữ này chính là Hồng Thường, nàng hướng Lưu Công công cúi đầu, nói cho ông biết Hoàng thượng đã sớm bị Hoàng hậu đánh thức, hiện tại đang thay quần áo.
Lưu công công yên tâm, kiên nhẫn đứng chờ ngoài cửa điện, trong lòng nhịn không được nghĩ thầm, Hoàng thượng nên thân cận Thượng Quan Hoàng hậu nhiều một chút, về sau đây sẽ là một vị Hoàng hậu hiền đức.
Ân đế vô cùng hưởng thụ đứng yên tại chổ, tùy ý Tử Ngọc hầu hạ hắn mặc quần áo, nếu Tử Ngọc cũng hầu hạ cởi quần áo, loại cảm giác này chắc sẽ giống như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Editing - Đam mỹ] Trọng Sinh Chi Hoàng Hậu Vi Tôn
RomanceTác giả: Thượng Huyền Nguyệt Nhi Thể loại: trọng sinh, cung đình,tình hữu độc chung, cung đấu, không ngược, sinh tử văn 1x1, HE Nhân vật chính: Ân Thần Dục - Thượng Quan Tử Ngọc Cp phụ: Bách Lý Hiên, Liễu Tịch Tình trạng bản gốc: hoàn Tình trạng bản...