Chương bảy: Tín nhiệm

14.5K 582 97
                                    

Bữa tối đã dùng xong, trà cũng đã uống hai lượt, Ân đế vẫn là một chút cũng không có ý muốn rời đi, còn đề nghị muốn cùng Hoàng hậu hạ vài ván cờ.

Thượng Quan Tử Ngọc há miệng muốn hỏi lại không hỏi được, nghĩ rằng Hoàng đế sẽ không phải muốn ngủ lại chỗ này đi.

Ba bàn cờ đã xong, Ân đế là hoàn toàn thua trận, mặc kệ hắn là Hoàng đế, Tử Ngọc cùng hắn đánh cờ nhưng lại chẳng chút lưu tình, đem cờ của hắn đánh giết tơi bời, chật vật không chịu nổi.

Ân đế thua liên tiếp ba ván cờ, trước mặt Tử Ngọc lại thua thảm hại như vậy thật là không còn mặt mũi, trong lòng rất ảo não. Ân đế giận dỗi ném quân cờ vào trong hộp, tức giận nói "Không chơi nữa!"

Thượng Quan Tử Ngọc sợ hắn thật sự sinh khí, lập tức xin lỗi "Bệ hạ nguôi giận, thần thất lễ rồi." Nói xong, liền ra hiệu cho Lục La mang bàn cờ đi, sợ Hoàng đế nhìn thấy lại phiền lòng.

Ân đế thấy y như vậy, nói "Tử Ngọc, Trẫm không phải sinh khí ngươi, Trẫm là sinh khí chính mình, vốn muốn cho Tử Ngọc nhìn Trẫm với ánh mắt khác, kết quả lại thua thảm như vậy, bất quá có thể thua ở trong tay ngươi, Trẫm thua cũng rất vui vẻ nha."

Thượng Quan Tử Ngọc mặt ửng đỏ, không được tự nhiên cúi đầu, mỗi lần Hoàng đế nói với y lời yêu đương buồn nôn như thế này, lần nào cũng khiến y mặt đỏ tai hồng. Y không rõ Đế vương lạnh băng trong mắt mọi người là như thế nào, thế nhưng sao lại ở trước mặt y lại trở thành bộ dáng như thế này?

Nhìn sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối, Ân đế vẫn là không có ý định rời đi. Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được hỏi "Hôm nay Hoàng Thượng không cần phê tấu chương sao?"

Ân đế nghe y nhắc đến tấu chương, sắc mặt nhất thời liền suy sụp, khóe miệng cũng hạ xuống, ai!

Nghĩ đến từng chồng tấu chương trong thư phòng, Ân đế không khỏi ngao ngán, nhưng một khi hắn muốn làm một Hoàng đế tốt thì không thể nhàn hạ được.

Tâm không cam tình không nguyện đứng dậy, lưu luyến không rời mà nhìn Hoàng hậu của hắn, biểu tình trên mặt giống như là phải lên pháp trường.

Thượng Quan Tử Ngọc thấy Hoàng đế mất hứng, trực giác nhanh chóng phản ứng lại, Hoàng thượng so với y cũng chỉ lớn hơn một tuổi, cũng vừa mới cập quan mà thôi, đang ở độ tuổi phong lưu tiêu sái, lại phải trở thành chủ nhân của cả một nước, mỗi ngày phải đối mặt với nhiều vấn đề, công văn như núi, quả thật rất vất vả.

Hoàng đế cũng chỉ là muốn ở nơi này cùng y thả lỏng một chút, vừa rồi Hoạng thượng quả thật rất vui vẻ, lại bị chính mình làm cho mất hứng.

Tuy việc y khuyên Hoàng đế đi xử lý quốc sự cũng không sai, nhưng lúc này vẫn nhịn không được có chút đau lòng cùng áy náy. Nhìn bóng dáng Hoàng đế, đột nhiên phát hiện Hoàng thượng gần đây gầy đi rất nhiều, thật sự phải nghỉ ngơi thật tốt.

Ân đế xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau lại truyền đến âm thanh của Tử Ngọc "Bệ hạ, Bệ hạ nếu mệt, vậy nghỉ ngơi đi, ngày mai lại xử lý tấu chương , thần, thần cũng không có việc gì, có thể bồi Bệ hạ tán gẫu."

[Editing - Đam mỹ] Trọng Sinh Chi Hoàng Hậu Vi TônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ