2. Lời thách đấu

50 8 0
                                    

Hôm nay là một ngày mưa ngắn của tháng 12, mưa rơi ào ào xuống sân trường, lướt qua những tán lá trên một cái cây xanh gần đó. Ly Châu thu mình vào một góc của lớp học, tâm trạng của cô hôm nay có vẻ tệ, cô không còn vẻ vui tươi như ngày nào nữa mà thay vào đó là một nỗi buồn man mác, nỗi cô đơn không ai thấu hiểu. Thẩm Yên Nhiên ở bên cạnh cũng không khác gì cô, cứ ngồi rồi lại nằm, giống như đang lo lắng về một vấn đề gì đó.

Trong lớp giờ đây chỉ còn lại mình cô, Thẩm Yên Nhiên và lớp trưởng. Những đứa còn lại đều đã đi ra ngoài, lớp trưởng vốn ít nói, còn cô và Yên Nhiên đều kiệm lời nên không gian im lặng, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng máy lạnh kêu rè rè. Ly Châu lôi từ trong giỏ ra một cuốn truyện tranh mới mua từ hôm trước, chăm chú đọc, còn Thẩm Yên Nhiên thì nằm gục xuống bàn cố gắng ngủ. Lớp trưởng đứng dậy, vươn tay lấy cuốn sách trên chiếc bàn phía trước thì bóng dáng của Mạc Ảnh Quân hớt hải chạy vào khiến ba người trong lớp đều ngừng hoạt động.

-Có đánh nhau!

Mạc Ảnh Quân vừa vuốt lại mái tóc ướt nhẹp của mình vừa hổn hển thông báo. Lớp trưởng nhíu mày nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu, cô hỏi lại:

-Ý cậu là sao? Ai đánh với ai?

Mạc Ảnh Quân không nói gì, kéo tay lớp trưởng chạy xuống sân trường, Ly Châu và Thẩm Yên Nhiên cũng đi theo. Từ phía xa xa, đập vào mắt cô là một cảnh tưởng hỗn loạn. Học sinh, gần như cả trường bu lại rất đông nhưng không có ai dám ngăn vì sợ ướt, những người trong cuộc không ai có ý định dừng lại, bọn con gái đang cố gắng hết sức ngăn tụi con trai và tránh những cú đấm của đám học sinh lớp kế bên. Không khí bây giờ đang trở nên rất căng thẳng, quần áo xộc xệch, máu rỉ ra từ các vết thương, nhỏ tong tong xuống đất.

-Dừng lại mau!

Mọi người ngạc nhiên quay lại xem tiếng nói đó phát ra từ đâu. Phía trước là một cô gái với thân hình nhỏ nhắn đang chạy dưới làn mưa bụi phất phơ, mái tóc màu xanh rêu dính bết vào nhau, đôi mắt màu đỏ rượu long lanh ẩn hiện dưới khuôn mặt thấm nước. Tất cả học viên trong lớp đều sững sờ nhìn cô gái đó.

-Cố Tiểu Bắc!? Cậu làm gì ở đây?

-Đến ngăn các cậu đánh nhau chứ làm gì? Nếu tớ không đến chắc các cậu cũng đều tơi tả hết rồi!-Cố Tiểu Bắc tức giận nói.

-Tại bọn họ đấy!

Một học sinh trong lớp chỉ về phía đối diện, có vẻ như không đồng ý với câu nói này, người kia lên tiếng thanh minh:

-Tại các cậu đánh lớp trưởng bọn tôi trước!

Dạ Hoa Nhã cau mày, cô hướng con mắt lên nhìn người kia khinh bỉ:

-Làm ơn nói lại cho rõ ràng! Là ai đánh bọn tôi trước?

Người bên kia phẫn nộ nhìn cô, hai tay siết chặt lại, nghiến răng nói:

-Cậu nói gì hả? Là lớp phó kỉ luật mà không giữ nổi lớp mình sao?

-Gì chứ?-Dạ Hoa Nhã lớn tiếng

-Thôi ngay!

Cố Tiểu Bắc can ngăn, đám học viên bên lớp kia bắt đầu xì xào, không khí trở nên nhốn nháo hơn, nhưng cảnh tượng hỗn loạn vẫn không dứt. Bỗng nhiên, một người con trai từ lớp kế bên bước đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Cố Tiểu Bắc, anh nói bằng chất giọng lạnh lùng của mình:

Thanh xuân của cậu là tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ