36

702 7 0
                                    

Chuyển ver MỊ CHÂU-TRỌNG THUỶ.

"Bỏ lỡ ta, hay chọn bỏ lỡ thiên hạ?"

Chàng nói, thế gian nàng người chàng yêu nhất chỉ có ta, một mình ta...

Vậy vì sao chàng trộm nỏ thần?

Chàng nói, vĩnh viễn chàng không phản bội ta...

Vậy vì sao chàng đem quân hòng chiếm đoạt đất đai, con dân của ta?

Hóa ra, trong giấc mơ ngọt ngào mà chàng ban tặng thì chỉ có mình ta là mê luyến đắm chìm. Trọng Thủy, lòng chàng sâu biết bao nhiêu...

Nắng chiều như mật rót lên khung cảnh tĩnh lặng phía trước đẹp như một bức tranh thủy mặc mà cố nhân từng vẽ. Nơi này bình yên không tưởng, nếu không nói ra thì sẽ chẳng ai hay được khung cảnh ngoài kia đang tang thương náo loạn biết chừng nào...

Thân làm công chúa một nước,lại khinh địch cho kẻ thù lợi dụng lòng tin mà cướp nước. Mị Châu ơi Mị Châu, ngươi nên cảm thấy buồn hay hận đây?

Nói không hận, làm sao có thể không hận?

Nhưng nhiều hơn chính là hổ thẹn. Mang chi cái danh "thiên tài chi nữ" ?
Vì ta tự tin quá chăng? Tự tin có thể thay đổi được chàng...

Làm sao ta có thể không biết được tâm tư của chàng?

Chỉ là tiếc nuối, tiếc nuối thứ tình cảm mà ta đã bỏ ra cho nên cứ không ngừng hi vọng, hi vọng chàng sớm hiểu được chút thâm tình này. Vậy mà...

Lòng chàng thâm sâu, ta biết!

Chàng muốn giành ngôi cửu ngũ đế tôn, ta cũng biết!

Âm mưu của chàng, nói không quá, ta hiểu được ba phần!

Nhưng cao ngạo thành thói, ta làm sao có thể chấp nhận thua cuộc trước chàng?
Cứ như thuần phục một con sói,ta vừa kiêu ngạo, vừa nóng lòng thắng trận...

Nhu tình mật ý, trọn lòng thành tâm hóa ra cũng chỉ là phù mộng. Hóa ra lòng người bạc bẽo đến vậy...

Thiên biến vạn hóa chính là lòng người, vạn năm không đổi chính là vận mệnh.
Nhớ năm ta mười tuổi, có một lão bói toán nọ đã từng nói rằng ta mệnh khổ, từ nhỏ đã mắt cao hơn đầu, lòng đầy kiêu ngạo.
Nếu không chịu sửa đổi, tương lai sẽ là tự hại chính mình, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Một lần sai, vạn dân chịu khổ...

Ta nhắm mắt, một giọt nước chảy tràn vào môi đắng đến lặng người.

Phụ hoàng đau đớn đem ta chạy trốn, ta vẫn không ngừng buông xuôi hi vọng rằng chàng sẽ đến, nhất định chàng sẽ đến.
Kết quả, phụ hoàng ngửa đầu lên trời than rằng ta hồng nhận họa thủy, ta đau đớn cúi đầu nhìn lưỡi gươm chỉa thẳng vào tim. Chói đến mức ta chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận rằng ta sai rồi. Sự kiêu ngạo kia là liều thuốc độc tử thần ta không ngừng đón lấy, không ngừng cường ngạnh muốn phân cao thấp. Chao ôi...

Lưỡi gươm vạch lên cổ ta một đường bén ngọt rồi đâm vào tim của phụ hoàng. Người nói,người không nỡ... Tha cho ta một mạng, coi như kiếp này tận duyên...

Trích dẫn thương tâmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ