Một câu nói của Lâm Cảnh Nguyệt khiến cho không khí trong phòng nhất thời lạnh như băng. Hà Tử Nghiệp che giấu bàn tay dưới bàn đã nắm thành quyền, gân xanh nhô ra có chút co giật, biểu hiện tâm tình giận dữ của chủ nhân.
"Tôi nói không cho đi, cô đi ra ngoài cho tôi!" Hà Tử Nghiệp ra lệnh vang dội, trực tiếp phất tay đem toàn bộ tài liệu trên bàn hất ngã, anh duỗi ngón tay ra cửa, nhìn Lâm Cảnh Nguyệt gầm thét.
Lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác không đúng, anh vì sao lại phát hỏa lớn với cô như vậy ? Anh có tỉnh táo không ? lý trí đâu? Nhưng trong lòng lại không hiểu vì sao lại có cảm giác nguy cơ hình như cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc, cũng là cô đang đứng trước mặt anh, bộ dáng đáng yêu, trong mắt ngập tràn ý cười, nhưng nụ cười cũng không phải giành cho anh!
Lâm Cảnh Nguyệt xanh mặt, liếc một cái, cô cắn môi thật chặt mắt cũng đỏ lên, nhìn Hà Tử Nghiệp thật sâu, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng làm việc.
"Tử Nghiệp, anh đang làm cái gì vậy?" Hàn Mộ Vân cau mày nhìn Lâm Cảnh Nguyệt rời khỏi, có chút không đành lòng. Giọng điệu nghiêm nghị như vậy đừng nói là một cô gái nhỏ, chính hắn một đấng mày râu còn cảm thấy chói tai.
"Chuyện không liên quan đến anh!" Hà Tử Nghiệp phiền não đốt một điếu thuốc, hung hăng rít một hơi mới hòa hoãn giọng nói: "Đi Glan đi!"
Lần đầu tiên nhìn thấy một Hà Tử Nghiệp nóng nảy như vậy, ánh mắt Hàn Mộ Vân có chút hứng thú. Chỉ là...hắn nghiêng đầu nhìn hướng bên kia vách thủy tinh, cô thư ký nhỏ của Hà Tử Nghiệp đang cúi đầu trước bàn làm việc không biết là đang nghĩ cái gì, cảm xúc tất nhiên rất sa sút, Tại sao hắn lại cảm thấy cô rất quen thuộc?
Từng giọt nước trong suốt rơi trên mặt bàn, Hàn Mộ Vân ngẩn ra, bước chân dường như không thể khống chế muốn đi tới, hắn ổn định tinh thần một chút mới có thể kìm lại động tác của mình : "Đi thôi!", hắn cầm chìa khóa xe, giơ giơ lên với Hà Tử Nghiệp đi trước bước ra cửa.
Gương mặt Hà Tử Nghiệp băng lạnh, dáng vẻ đã rất lạnh ngạnh lại càng thêm lạnh lùng, đôi môi mân chặt thành một đường thẳng. Cô khóc.
Ngồi ở trong phòng của Glan, Hà Tử Nghiệp rõ ràng không có tâm trạng, bữa cơm chỉ tượng trưng gắp vài món, còn lại chỉ đều uống rượu. Hàn Mộ Vân đối với hành động uống rượu giải sầu của anh cũng bấtđắc dĩ, hai người không ở chung một thành phố, công việc cũng rất bận rộn, thật khó khăn mới gặp được nhau một lần nhưng lại gặp tình trạng này. Cũng may về sau hắn đều ở công ty làm việc, cơ hội còn nhiều, nhưng lúc này cũng nên tìm chủ đề hai người cùng có hứng thú để nói, hai người cứ ngồi như vậy thật sự qúa kỳ cục rồi.
"Thư ký của anh vừa mới tốt nghiệp?" Hàn Mộ Vân giả vờ lơ đãng hỏi. Nhớ tới khuôn mặt thanh thuần của Lâm Cảnh Nguyệt khóe miệng có chút mỉm cười, hắn sâm một miếng thịt bò bít tết bỏ vào miệng nhai tỉ mỉ, giống như đang thưởng thức mùi vị riêng của thịt bò, cũng có thể lại đang nhớ cái gì khác.
Nghe vậy, sắc mặt vốn không tốt của Hà Tử Nghiệp lại càng thêm âm trầm, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, anh cũng không thể vô duyên vô cớ hướng hắn nổi giận: "Ừm, cũng là người tài."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đến lượt em yêu anh
RomanceTruyện: Đến lượt em yêu anh Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu Mô tả: hiện đại, trọng sinh, sủng, HE Nguồn: truyenfull.vn Truyện ko phải mình viết hay edit. Do thấy ko có ai đăng full hết nên mình đăng cho tiện đọc offline