Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Phó Hồng Tuyết đã mở mắt ra. Chim chóc như chỉ cần chờ mặt trời ló dạng là rộn rã ồn ào khắp một khoảng trời, hắn mới vỗ nhẹ nhẹ Diệp Khai còn đang dính cứng vào hắn:
"Sáng rồi, chúng ta đi tìm thứ gì ăn."
Diệp Khai nhấp nháy hàng mi, nửa ngày mới chậm rãi mở ra, ánh mắt còn có chút mông lung, khàn khàn đáp một tiếng.
Phó Hồng Tuyết vươn tay thăm dò độ ấm trên trán y, lại lo lắng mà nghiêng đầu dùng môi hôn lên một cái, thử thử, xác nhận không có nóng thêm mới hỏi tiếp:
"Có đói bụng không?"
"Không đói bụng, khát."
Phó Hồng Tuyết xoay người cầm một ống trúc sạch sẽ đang được che lại bởi một tán lá, đút cho y uống chút nước tối qua hắn mới ra suối lấy:
"Không đói bụng cũng phải ăn một chút gì... Trên người của ngươi còn bị thương. Đến đây đi, ta cõng ngươi đi ra ngoài tìm thức ăn."
Sau khi nói xong, một tay đỡ lấy vai y, ngồi xuống ý bảo y bám lên vai mình.
Diệp Khai mơ hồ nửa ngày, rốt cuộc mới thanh tỉnh. Giật mình, lại nở nụ cười, ngược lại trêu chọc nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn:
"Một mình ngươi đi ra ngoài đi, ta ở chỗ này chờ ... Ngươi còn sợ ta bỏ đi sao?"
Vết thương của y kỳ thật vừa động liền đau, y chỉ muốn ngồi một chỗ.
"Bỏ ngươi lại một mình, ta lo lắng."
Phó Hồng Tuyết lại dị thường cố chấp, cũng không quay đầu lại. Chẳng những ngữ khí thủy chung như một, đến tư thế đều không thay đổi.
Dưới đáy vực các loại chim bay cá nhảy không ít, quan trọng là, còn có một Yên Ba Thiên Khách bị nhốt dưới đáy vực hai mươi mấy năm tính tình bất thường. Nếu hắn nhớ không lầm, năm đó Thái sư phụ hắn lần đầu tiên xuất hiện liền trực tiếp tấn công Minh Nguyệt Tâm, nếu để Diệp Khai một mình, lấy Diệp Khai hiện tại tuyệt đối chịu không nổi bất luận hành động nào của lão.
Diệp Khai nhìn bóng lưng của hắn nửa ngày, rốt cuộc thỏa hiệp:
"... Ngươi dìu ta là được, để ta tự đi."
Y thật không cảm thấy chính mình chưa thảm đến mức phải để hắn cõng.
Nghe y nói như vậy, Phó Hồng Tuyết cũng không cãi, liền xoay người dìu y chậm rãi đứng lên, hai người đồng thời đi ra ngoài.
Đáy vực này không lớn không nhỏ, rừng cây rậm rạp, bước chân mịt mù. Ở lại sơn động từ tối hôm qua cư đến giờ mới bước ra, Diệp Khai đánh giá mọi nơi một chút, ánh mắt liền dừng lại ở ánh nước xuyên qua tán cây, tai đã nghe thấy tiếng nước chảy.
"Đi qua đó."
Y hướng bên kia nâng nâng cằm.
Chỗ có nước, nhất định có cá. Cho dù y không muốn ăn, Phó Hồng Tuyết cũng phải ăn.
Phó Hồng Tuyết một tay dìu y, một tay còn cầm đao, may mắn đao cũng rơi theo bọn họ, hắn tối hôm qua còn có thể đốn củi cùng với tước ống trúc trữ nước, giờ phút này cũng có thể sử dụng đao chém đứt mấy cành lá um tùm, để Diệp Khai bước đi tương đối dễ dàng.
Đằng sau cây cối, là một dòng suối cong cong, nước trong thấy đáy, lá xanh soi bóng, thỉnh thoảng còn có vài con cá tung tăng.
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại, nhìn Diệp Khai cười:
"Ta ăn cá, ngươi ăn tôm thì thế nào?"
Lúc rơi xuống đáy vực trên người bọn họ cũng không mang theo gia vị. Mặc dù có thể nhóm lửa nướng chín, cá cũng không có mùi vị gì cả, nhưng tôm thịt tươi rói, thật sự rất ngon.
Diệp Khai ấn ngực chậm rãi lui hai bước, dựa vào một gốc cây to, hoàn toàn không lĩnh tình mà xem thường:
"Không hiểu y lý, ngươi cũng nên có chút thưởng thức đi Phó đại hiệp? ... Ta bị thương, không thể ăn hải sản. Ngươi tự ăn cho no là được."
Nghe thấy câu trả lời, Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn y, trầm mặc, đôi mày khẽ cau lại. Vừa nãy chỉ đi có một chút, sắc mặt của Diệp Khai lại trắng bệch doạ người.
Hướng Ứng Thiên, Mị Ảnh, Diệp Khai bị thương, cùng rớt vực, những điều này là do hắn không thể dự liệu được. Vì thế đối mặt với chuyện này, kí ức của hắn trở thành vô dụng.
Hắn từng cho rằng đã trải qua một lần, hắn sẽ có kinh nghiệm tránh khỏi tai ương ... Chính là cho tới giờ khắc này, hắn mới đột nhiên ý thức được, thực ra hắn kỳ thật là ngốc vụng.
Tối hôm qua kéo Diệp Khai lại ôm lấy, cảm giác nhiệt độ cơ thể cùng tim đập của y, biết tính mạng của y không ngại, cho nên hắn cho rằng hắn đã hồi tỉnh với vết thương của Diệp Khai.
Nhưng giờ khắc này, Diệp Khai yếu ớt dưới ánh mặt trời, vẻ mặt tái nhợt, phải dựa vào gốc cây, làm hắn phát hoảng. Phó Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn y, tay gắt gao nắm chặt chuôi đao, đã cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dâng đầy tự trách cùng thất bại.
Hắn bất tri bất giác mà lui một bước, một chân trực tiếp bước vào trong nước, không hề nhận ra. ... Hắn thật sự có đủ năng lực để bảo hộ Diệp Khai sao?
Phó Hồng Tuyết âm thầm tự hỏi, lần đầu tiên thật sự hoài nghi.
Mà loại hoài nghi này, hắn thế nhưng không biết giải quyết thế nào.
Diệp Khai cũng bắt đầu kinh ngạc nhìn hắn, dần dần mới kịp phản ứng, Phó đại hiệp chắc hẳn là lại đang nghĩ linh tinh gì rồi. Vì thế Diệp thiếu hiệp hít một hơi, có chút bất đắc dĩ mà lại bồi thêm một câu:
"... vết thương đau, ta không muốn ăn. Ngươi nhanh ăn đi, chúng ta lại trở về sơn động nghỉ ngơi, được không?"
Y phát hiện, chỉ cần Phó Hồng Tuyết ngớ ngẩn, đầu óc của y sẽ liền nhanh nhạy đến khó hiểu. Này nói không chừng chính là nguyên nhân để bọn họ bên nhau.
Đối với loại người cứ thích nghĩ linh tinh này, biện pháp tốt nhất chính là dời đi lực chú ý của hắn, tìm việc cho hắn làm, đừng cho hắn thừ ra suy nghĩ.
Phó Hồng Tuyết quả nhiên như y mong muốn mà hồi thần, vội vàng đi tới dìu y ngồi xuống, không chần chờ mà đi bắt cá.
Động tác của hắn thực nhanh, mấy đao đã bắt được khá nhiều cá. Qua loa thanh tẩy sạch sẽ, rồi nhóm lửa nướng ăn ngay tại chỗ luôn.
"Đừng nóng vội, từ từ ăn, ăn như thế sao còn thấy ngon."
Diệp Khai cách đó không xa vội vàng nhỏ nhẹ nhắc nhở. Trong mắt y, Phó đại hiệp ngốc ngốc vụng vụng kỳ thật so với Phó đại hiệp luống cuống tay chân dễ đối phó hơn nhiều.
Y không thích bị đặt vào thế bị động.
"Kỳ thật... Hai người cùng một chỗ, không phải là như vậy sao?"
Lại là sau một lát, Diệp Khai nhẹ nhàng mà nói:
"Ta mịt mù, ngươi dẫn ta; ngươi hồ đồ, ta dẫn ngươi. Ai cũng không tranh với đối phương, bởi vì không ai vạn năng ... Đúng không?"
Phó Hồng Tuyết ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn y, y hướng Phó Hồng Tuyết vẫy vẫy tay, chờ Phó Hồng Tuyết đi tới, liền nhón một miếng thịt cá từ trong tay hắn bỏ vào trong miệng, nếm nếm nói:
"... Còn rất tươi."
Phát hiện Phó Hồng Tuyết còn ngồi xổm ở trước mặt y vờ ngớ ngẩn, y đơn giản chủ động hôn qua, lập tức liền động miệng vết thương, đau đến mức y hút khí:
"... Mỗi lần ta bị thương, ngươi cũng giống như là bị người điểm ngốc huyệt vậy. Phó đại hiệp, ngươi sao lại không đáng tin cậy như vậy chứ?"
Phó Hồng Tuyết chấn động toàn thân, đột nhiên cảm thấy đầu óc thanh tỉnh.
Nửa con cá còn lại ngay lập tức rơi xuống đất, hai tay của hắn đỡ lấy Diệp Khai, có hơi hốt hoảng, rồi lại nở nụ cười.
Hắn cười thế này, Diệp Khai ngược lại yên tâm. Phó đại hiệp rốt cuộc cũng hết ngốc rồi.
"Ngươi còn có mặt mũi cười..."
Diệp Khai chống đỡ đứng dậy:
"Đi lấy thêm nước, gia lại khát."
"Vâng, Diệp thiếu hiệp."
Phó Hồng Tuyết đỡ y dựa vào cây, dùng ngón cái vuốt ve môi y có chút tái nhợt, lúc này mới đứng dậy đi múc nước.
Bên dòng suối có một vách đá, nước đổ từ khe hở trên vách đá này xuống suối cơ bản sạch hơn nước dưới tiểu lưu.
—— nhưng mà ngay lúc hắn cầm ống trúc quay đi, bỗng nhiên xuất một cái bóng đen, trườn nhẹ như rắn đến bên Diệp Khai.
Diệp Khai kinh hãi, còn chưa kịp kêu cứu, Phó Hồng Tuyết đã nhanh ném ống trúc đi, ngay sau nhấc đao, không hề lưu tình bổ xuống bóng đen!
Bóng đen vội vàng né tránh, hắn nhanh chóng vứt đao chạy đến kéo Diệp lại bên người,động tác vừa xong, hắn vẫn còn nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Một đao kia chỉ do bản năng, hoàn toàn không nghĩ nhiều. Lúc thu đao mới kịp phản ứng, vô luận là bóng đen làm bị thương Diệp Khai, hay là làm bị thương bóng đen, kỳ thật với hắn mà nói đều là không thể tha thứ.
Bởi vì động tác của hắn quá mạnh, hơn nữa mới vừa rồi còn phải đối phó với bóng đen, Diệp Khai rốt cuộc nhịn không được mà ho khan hai tiếng, lúc buông tay, khóe miệng đã có một vết máu.
Phó Hồng Tuyết kéo y lại sát người mình, dùng ngón cái lau đi giúp y, cơ bắp toàn thân lại theo bản năng căng cứng —— nếu bóng đen lại ra tay thương tổn đến Diệp Khai, hắn cũng không thể cam đoan hắn có thể hoàn toàn khống chế được chính mình.
"Không... Khụ, không có việc gì. Vốn đã bị thương phế mạch, khụ, xuất huyết... là chuyện bình thường..."
Diệp Khai vội vàng cố hết sức mà trấn an.
Y vừa mới vuốt lông Phó đại hiệp, cũng không muốn hắn lập tức lại không khống chế được. Mỗi lần y bị thương, Phó Hồng Tuyết đều đột nhiên bộc phát ra lệ khí, không ai hiểu rõ hắn hơn y. Y ho ra máu hoàn toàn là bởi vì vết thương lúc trước, bóng đen căn bản chưa hề làm gì, nếu bị giết chết thì thật oan uổng.
"Chúng ta là bị cừu gia đánh rớt, vô ý mạo phạm lão tiền bối. Trên người y có thương tích, ta không thể không bảo hộ y chu toàn."
—— trầm mặc một lát, nhìn khuôn mặt khắc khổ già nua dưới lớp tóc hoa râm, Phó Hồng Tuyết miễn cưỡng nói ra một câu.
Hắn rõ ràng nhớ sau khi rớt vực sẽ tìm được người này. Chính là hắn lại không có chút nào vui sướng, chỉ có lo sợ cùng hoảng hồn.
Bởi vì Diệp Khai thiếu chút nữa lại bị người này tổn thương.
Lão nhân gia mềm dẻo trườn trên mặt đất như rắn lại đang bất động nhìn họ, có chiều suy nghĩ. Sau một lát, bỗng nhiên cũng trầm giọng hỏi một câu:
"Trong tay ngươi ... Là Diệt tuyệt thập tự đao?"
Phó Hồng Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau đó trả lời lão:
"Vâng."
Một chữ như đinh đóng cột, làm ánh mắt lão nhân bắt đầu dao động qua lại trên người hắn cùng Diệp Khai.
Cuối cùng, tiến lại gần hắn:
"Giống... Quá giống..."
Cảm khái xong, lại đột nhiên chuyển ngữ khí:
"... Các ngươi cùng Dương Thường Phong là quan hệ như thế nào?"
Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết nhìn nhau, Diệp Khai rõ ràng kinh ngạc, Phó Hồng Tuyết lại không sợ hãi:
"Dương Thường Phong là tiên phụ."
Lão nhân rốt cuộc giật mình, trên mặt hiện ra thần sắc khiếp sợ:
"... Tiên phụ? Ý của ngươi là —— hắn đã chết?! Chết như thế nào?!"
"Giữa tháng chạp, vào kì cuối năm, bị nghĩa đệ Hướng Ứng Thiên cùng người mưu hại, chết không nhắm mắt."
Lời nên nói, rốt cuộc toàn bộ nói ra.
Lão nhân trừng lớn mắt, như là triệt để mà ngây dại. Sau một lúc lâu, lão mới lầm bầm:
"Tháng chạp... Sớm hơn cả lúc ta bị rơi xuống đây... Nói như vậy, người ám toán ta thật không phải là Dương Thường Phong... Mà là Hướng Ứng Thiên? ..."
Phó Hồng Tuyết cũng không quấy rầy, mặc lão đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Không biết sau bao lâu, Diệp Khai vẫn luôn bàng quan rốt cuộc nhịn không được. Hắn tựa hồ từ đối thoại của Phó Hồng Tuyết cùng người trước mặt này trong nghe ra không ít chuyện:
"Ngươi... Khụ, khụ, ngươi nhận ra Diệt tuyệt thập tự đao... Hơn nữa, ngươi nói Hướng Ứng Thiên... Ám toán ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Đáng tiếc y hỏi rồi, lão nhân gia hình như vẫn chưa nghe ra.
Phó Hồng Tuyết bên cạnh lại thấp giọng cởi bỏ nghi ngờ của y:
"Hắn là sư phụ của phụ thân chúng ta, Thái sư phụ... Yên Ba Thiên Khách."
Nghe đến bốn chữ này, Yên Ba Thiên Khách bỗng nhiên giống vừa tỉnh lại, thân thể nhanh lui về phía sau vài thước, hoài nghi rồi kích động dị thường nhìn bọn họ:
"—— ta không tin! Các ngươi gạt ta!"
"Ngươi không tin cái gì? Không tin lời chúng ta nói? Hay là thân phận của chúng ta?"
Phó Hồng Tuyết kỳ thật biết rõ vị Thái sư phụ trước mắt này vô cùng cực đoan cùng cố chấp.
Bị người tối thân cận bên mình ám toán, kinh mạch đứt đoạn rơi vào đáy vực hai mươi mấy năm cô độc sống tạm bợ, loại thống khổ này bất luận kẻ nào đều không thể chịu nổi.
Cho nên hắn rất kiên nhẫn, càng bền lòng, tuy ứng phó có chút vụng về.
Mặc dù là đã từng trải qua một lần, nhưng người cùng hắn té xuống vách núi đã thay đổi, thời gian cùng tình hình cũng đều thay đổi... Hắn còn chưa nghĩ ra, nên nói thế nào để Yên Ba Thiên Khách tin tưởng.
"—— các ngươi nói tất cả ta đều không tin! Các ngươi nhất định là do Dương Thường Phong cùng Hướng Ứng Thiên phái tới nhân cơ hội giết ta!"
Yên Ba Thiên Khách hai mắt trợn lên ngẩng đầu nhìn bọn họ, tựa hồ tùy thời đều sẽ nổi điên.
"Chúng ta là bị Hướng Ứng Thiên đánh rớt xuống sơn nhai. Bởi vì chúng ta muốn tìm hắn báo thù giết cha."
Vì không muốn khiến cho lão cảnh giác, Phó Hồng Tuyết đành đứng ở tại chỗ tiếp tục giải thích.
"—— đừng tưởng rằng các ngươi nói như vậy, có thể dễ dàng gạt được ta!"
Yên Ba Thiên Khách rống đến càng lớn tiếng.
"Ta không có lừa ngươi, ta nói đều là thật."
Phó Hồng Tuyết sắp chịu thua. Thuyết phục người, đặc biệt thuyết phục một người tính tình quái dị bướng bỉnh, hắn hoàn toàn không am hiểu.
Diệp Khai bên cạnh rốt cuộc nghe không nổi nữa, hít một hơi, vỗ vỗ tay Phó Hồng Tuyết ý bảo hắn dìu y đi ra phía trước vài bước.
Phó Hồng Tuyết chần chờ một chút, hắn sợ Yên Ba Thiên Khách vạn nhất thật sự nổi điên sẽ thương tổn Diệp Khai.
Diệp Khai lại cười với hắn, ý tứ —— tin tưởng ta.
Vì thế Phó Hồng Tuyết liền theo ý của y, dìu y chậm rãi đi ra hai bước, Yên Ba Thiên Khách cũng cảnh giác mà lui ra phía sau một đoạn ngắn.
Diệp Khai vẫn cười, nhỏ nhẹ hỏi Yên Ba Thiên Khách:
"Trên người của ta có thương tích, hơn nữa bị thương không nhẹ... Này cũng không phải gạt ngươi? Chẳng lẽ, ngươi đến ta cũng sợ hãi sao?"
"—— ai nói ta sợ ngươi!"
Nghe đến thấy loại ngữ khí khiêu khích, Yên Ba Thiên Khách phẫn nộ mà vung đầu, một đầu hoa râm bay tứ tung.
"Nếu không sợ... Khụ, khụ..."
Diệp Khai dùng mu bàn tay che miệng ho khan vài tiếng, Phó Hồng Tuyết rõ ràng nhìn thấy có máu dính trên tay y, theo bản năng nắm chặt cánh tay y, cuối cùng y phải nhẹ nhàng siết tay hắn trấn an, "đừng sợ":
"Ngươi đã không sợ ta... Vậy ta đi tới, cho ngươi nhìn xem ta bị thương thế nào, được không? ... Vô luận chúng ta nói cái gì đều có thể gạt người ... Nhưng thương thế không thể lừa gạt ngươi..."
Yên Ba Thiên Khách yên lặng nhìn y, không nói, giống như đang suy xét đề nghị của y.
Diệp Khai dùng tay lau hết vết máu trên khoé miệng, an tĩnh mà chờ.
Sau một lát, Yên Ba Thiên Khách thủy chung không nói gì, Diệp Khai coi như lão đã chấp nhận.
Lại vỗ vỗ Phó Hồng Tuyết, nhìn hắn trấn an rồi Diệp Khai liền bắt đầu chậm rãi đi đến chỗ Yên Ba Thiên Khách.
Phó Hồng Tuyết đứng ở phía sau y theo bản năng cầm thật chặt chuôi đao, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người Yên Ba Thiên Khách, lòng bàn tay nháy mắt đã tẩm đầy mồ hôi lạnh.
Hắn liều mạng tại khắc chế dục vọng muốn đem Diệp Khai kéo trở về. Bởi vì Diệp Khai tựa hồ rất chắc chắn. Càng bởi vì những lời Diệp Khai nói trước kia, làm hắn bắt đầu thử thuyết phục chính mình, nhất định phải tin tưởng Diệp Khai.
Diệp Khai rốt cuộc chậm rãi đi tới trước mặt Yên Ba Thiên Khách, Yên Ba Thiên Khách không còn lui về phía sau.
Y có chút cố sức mà chậm rãi ngồi xuống, một tay chống mặt đất, đưa người vào phạm vi công kích của Yên Ba Thiên Khách:
"... Ngươi xem, ta bị thương thế nào?"
Đây là một loại tư thái không hề phòng bị.
Yên Ba Thiên Khách lại im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu, bắt đầu cẩn thận mà đánh giá y:
"Ngươi sắc mặt tái nhợt, khí huyết cản trở, ho ra máu... Nội thương ..."
Diệp Khai cười cười, tiếp một câu:
"Bị người một chưởng từ phía sau lưng đánh tới, thương tại phế mạch."
Yên Ba Thiên Khách lần thứ hai trầm ngâm một khắc, ánh mắt rốt cuộc biến đổi:
"Chưởng lực ngoan lệ, tu vi thâm hậu —— Thúc Tâm Chưởng?"
"Đúng vậy."
Diệp Khai thầm thở một hơi, gật gật đầu, biết lão rốt cuộc đồng ý tin tưởng.
Lúc sau lưng trúng một chưởng, y đã biết thân phận người mặt quỷ. Nếu Yên Ba Thiên Khách trước mắt là sư phụ của Dương Thường Phong cùng Hướng Ứng Thiên, lão không thể không nhận ra Thúc Tâm Chưởng của Hướng Ứng Thiên.
"Các ngươi... Thật là nhi tử của Thường Phong? Hắn... Thật đã chết rồi?"
"Chúng ta không hề lừa gạt ngươi lấy một câu ..."
Diệp Khai nhìn thẳng vào mắt của lão, ánh mắt chân thành lại nhu hòa:
"... Thái sư phụ."
Yên Ba Thiên Khách miệng há lớn, giống như rốt cuộc bị ba chữ kia đả động, tựa hồ muốn nói cái gì, rồi lại đột nhiên đình chỉ, cũng không có nói ra khỏi miệng.
"Thái sư phụ... Chúng ta biết ngươi chịu khổ ở đây. Hiện tại chúng ta cũng ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách mang ngươi lên... Khụ, khụ, sau này sẽ hiếu thuận —— ngươi."
Nói xong một chữ cuối cùng, Diệp Khai lại cúi đầu ho nhẹ, ngay lúc Yên Ba Thiên Khách lại muốn thừa cơ hội bỏ chạy, y đã chuẩn xác điểm huyệt đạo của lão.
Điểm xong y liền ngã ra không ngừng ho khan, vạt áo cùng cổ tay nhiễm đỏ máu tươi.
"—— Diệp Khai!"
Phó Hồng Tuyết cơ hồ là kinh hãi tiến lên.
Diệp Khai nói không nên lời nữa, chỉ thở hổn hển khoát tay ý bảo chính mình không có việc gì.
Phó Hồng Tuyết vừa nắm được tay y đã chuyển nội lực qua điều tức, sau thời gian một nén hương, y mới xem như miễn cưỡng an ổn lại.
"Lão đầu tử này... Cứng không ăn, mềm không ăn... nặng nghi ngờ... Trước điểm huyệt đạo... kéo lão trở về... lão chỉ cần biết, chúng ta có phải lừa gạt hay không... có giết lão hay không..."
"Ngươi trước đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút."
Phó Hồng Tuyết cơ hồ là nghẹn họng.
Hắn sợ hắn vừa mở miệng, liền sẽ khống chế không được mà mắng chửi người.
"... Ở chỗ này... Nghỉ ngơi cái gì? ..."
Ai biết Diệp thiếu hiệp căn bản không lĩnh tình, ấn ngực, đứt quãng lại mười phần tức giận mà đấm hắn:
"Gia... Đau đến không thở được..."
Sắc mặt trắng bệch, y phục nhiễm máu nhìn trái ngược hẳn với thái độ thoải mái của y lại làm cho Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không thể thoải mái nổi.
"... Gia sở hữu khí lực... Đều dùng để thu phục lão nhân này, ngươi trước đem hắn vào động... sau đó lại đến nhặt ta..."
Thanh âm yếu ớt, vậy mà vẫn phân phó đến thực quyết đoán.
Phó Hồng Tuyết do dự một chút, thế nhưng cũng thật sự nghe lời ôm lấy Yên Ba Thiên Khách, mang lão về sơn động rồi mới vòng trở về kéo đến Diệp Khai.
Diệp Khai rất có ý tứ. Trưởng bối vi đại, dù sao Yên Ba Thiên Khách là trưởng bối của bọn hắn, về tình về lý hắn đều hẳn là phải để Yên Ba Thiên Khách lên đầu.
Hắn ôm Diệp Khai trở lại sơn động, Yên Ba Thiên Khách rốt cuộc như là đã tỉnh lại, còn đang tức giận vì bị ám toán.
Trầm mặc một chút, lão nhân nằm trên mặt đất hỏi:
"—— hắn ngất đi rồi?"
"Ừm."
Phó Hồng Tuyết cũng không nhiều lời, chính là đỡ ngồi Diệp Khai khoanh chân xong, chính mình cũng lập tức ngồi xuống, không chút nào chậm trễ mà dùng tự thân nội lực thay y chữa thương.
Lần này làm rất lâu Diệp Khai vẫn không có tỉnh lại.
Phó Hồng Tuyết đỡ y nằm lên đám cỏ khô, dùng ống tay áo lau sạch máu nơi khóe miệng cùng mồ hôi của y, lúc này mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Yên Ba Thiên Khách:
"Thái sư phụ, chúng ta thật sự đối với ngươi không có ác ý. Y điểm huyệt đạo của ngươi, chỉ là muốn để ngươi đợi chúng ta, thấy rõ chúng ta rốt cuộc không phải là tới giết ngươi."
"Ngươi... Đích thật là rất giống Thường Phong..."
Sau một lúc lâu, Yên Ba Thiên Khách còn nói. Nghe không rõ là nghi hoặc hay là nghi vấn.
"... nhưng y không giống."
Phó Hồng Tuyết từ lúc tiến vào biểu tình trên mặt cũng rất lãnh đạm, sau khi ngồi xuống, thủy chung nắm chặt tay Diệp Khai:
"Chúng ta cùng cha khác mẹ. Ta giống cha, y giống hệt mẹ."
Yên Ba Thiên Khách trầm mặc:
"... Căn cơ của ngươi nhiều năm luyện chính là Diệt tuyệt thập tự đao pháp. Nhưng nội lực ngươi dùng lại không phải là nội lực của Diệt tuyệt thập tự đao."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thời Gian Trở Lại - Quản Sát Bất Quản Mai
SonstigesTrích đoạn 1: Đầu dựa lên tấm bia đá, tuyết rơi xuống đầy người, hắn biết, nhưng hắn lại lười rũ xuống đi. Trong đầu hắn không có suy nghĩ gì cả, chỉ là đơn giản chờ đợi ở đây. Diệp Khai... Vò rượu nhỏ trong tay rầu rĩ rơi xuống nền tuyết, lõm thàn...