Chap 51: Nhìn

1.6K 78 0
                                    

Tuấn Chung Quốc giật mình bật dậy khỏi giường, trong đêm tối cậu ngơ ngác nhìn xung quanh với ánh mắt thất thần. Nghĩ đến sáng nay mà cậu như phát điên

/Chung Quốc/ Tức thật! Sắp được nhìn thấy anh lại bị con hồ ly tinh kia đẩy ngã, đến nỗi ngất xỉu tại chỗ.

Mà dạo này mình làm sao không biết? Ngã có thế thôi mà cũng ngất. Bực mình quá đi! Lại bị đau bụng rồi, sao dạo này đau nhiều quá nhỉ?

Hay là do hôm bị bắt cóc, uống mấy hớp nước tanh tưởi mùi máu kia? Nên giờ bị đau bụng rồi, chắc bị rối loạn tiêu hóa, hôm nào phải mua thuốc mới được

Sau một hồi lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng thì cũng bớt đau. Có nằm thì cũng không ngủ được mà không ngủ được thì lại nghĩ về anh, nỗi nhớ anh da diết quặn thắt con tim, nếu không cho cậu gặp anh nữa cậu sắp phát điên đến nơi rồi...

Càng nghĩ cậu càng thấy nhớ anh vô cùng mà nằm đây thì không thể nào vơi đi nỗi nhớ cho nên cậu quyết định đi sang phòng anh thám thính xem thế nào. Cho dù không được gặp anh, nhưng chỉ cần đứng đó nhìn vào, cậu cũng cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Đứng trong một góc khuất gần cửa phòng , Tuấn Chung Quốc nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt câuh đang cố gắng xuyên thủng cái cửa đáng ghét kia ... để có thể nhìn thấy người kia đang nằm bên trong, xem người như thế nào rồi?

Đang ngủ hay thức?

Vết thương còn đau nhiều không?

Liệu người đó có mong nhớ cậu không?

Cậu đang chìm đắm với vô vàn thắc mắc của mình, thì bị một cái vỗ vào vai khiến cậu giật nẩy người, kêu lên một tiếng "Á" nhỏ, rồi vội vàng tự bịt miệng mình lại, dù sao cậu cũng không muốn bị đuổi đi sớm đâu.

Xoay người lại xem đằng sau là cái gì mà lại hù dọa cậu như thế? Mắt cậu trợn tròn lên vì ngạc nhiên và tức giận.

- Sao em lại ở đây?

Nhìn biểu hiện của cậu Chí Mẫn chỉ mỉm cười, rồi hỏi nhỏ

- Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh. Hay anh cũng ở đây canh cửa cho con hồ ly kia. Mà anh không cút về nhà anh đi, còn ở đây làm gì?

Chung Quốc ghét anh ghê gớm. Bây giờ anh cùng một phe với cô ta rồi khác nào đối đầu với cậu. Có khi nào anh lại gọi cô ta đến lôi cậu ra khỏi đâu không?

- Em nói lớn hơn tý nữa thì không bị phát hiện mới lạ đấy!

-... Chuyện của tôi không cầu anh quan tâm !

- Em muốn đến thăm anh hai phải không?

- Ừ đấy! Thì làm sao? Liên quan gì đến anh.

/Chung Quốc/ Đúng là đồ vô duyên! Hai người cũng giống nhau cả thôi !

- Em nhớ anh ấy lắm đúng không?

- Anh không cần phải giả tạo vậy đâu. Tôi khinh thường anh.

- Anh sẽ giúp em vào gặp anh hai!

- Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao đồ giả tạo. Anh và cô ta lại nghĩ cách nào hại tôi hả?

Cậu đã mất hết lòng tin vào anh rồi.

Còn tưởng anh trung thành thế nào với Tại Hưởng ai ngờ... anh cùng con hồ ly kia cùng nhau hợp sức hãm hại cậu. Uổng công cậu cứu vớt mạng sống cho anh ta.

- Anh chỉ muốn giúp em thôi mà.

- Thôi đi! Tôi không cần người trở mặt như anh giúp đỡ.

- Đi vào đây với anh.

Nói xong Chí Mẫn cầm cổ tay Chung Quốc kéo về phía trước mặc cậu chống đối cự tuyệt.

- Anh bỏ tôi ra, bỏ ra ngay.

- Đến nơi rồi, em trật tự đi.

Anh kéo cậu đến cửa phòng đặc biệt của Tại Hưởng, trước sự ngạc nhiên của hai tên canh cửa

- Anh Chí Mẫn! Anh đến đây có việc gì không?

- Mở cửa ra!

- Nhưng mà Minh Nguyệt tỷ tỷ đã nói... không được mở cửa...

- TÔI HỎI CÓ MỞ KHÔNG?

- Dạ!... Nhưng mà...

- MỞ!

- Nhưng Minh Nguyệt tỷ tỷ...

- Có gì tôi sẽ nói với cô ấy, không liên quan gì đến mấy người. Mở đi

Bị anh chèn ép, họ liếc mắt nhìn nhau thở dài, rồi miễn cưỡng gật đầu.

- Nhưng chỉ một người vào thôi anh nhé!

- Được rồi! Chung Quốc, cậu vào thăm anh hai đi.

Thấy anh ta nói vậy, cậu ú ớ ngạc nhiên, bất ngờ đến khó tin.

- Anh cho tôi vào?

- Ừ! Em vào đi. Chắc giờ này anh hai đang ngủ. Em đi nhẹ nhàng thôi là được.

- Cậu chủ vào năm phút thôi nhé. Để Minh Nguyệt tỷ tỷ biết được thì không hay đâu.

- Ừ! Tôi biết rồi.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khẽ rón rén đi về phía trước. Ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh trong căn phòng lạ lẫm mờ mờ đầy máy móc này. Cậu đã phải tập trung cao độ, nhìn thật kỹ, mới thấy chiếc giường có người cậu mong nhớ bấy lâu đang nằm ở đó.

Chỉ từ xa nhìn thấy anh thôi mà tim cậu như ngừng đập, khó thở vô cùng. Anh rất đẹp, nhìn vào đôi lông mày rậm hơi nhíu lại, cậu biết anh đang đau.

Tại sao anh lại cứu em rồi làm khổ mình như thếnày?!

Anh đau... em cũng thế

Cậu thở dồn dập từ từ đi về phía anh một cách nhẹ nhàng. Đến đầu giường, lòng cậu đau như cắt. Chỉ mấy ngày thôi không được gặp anh mà sao anh đã gầy yếu tiều tụy hắn đi thế này.

Khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt như điêu khắc giờ đã xanh xao của anh, cậu nhói lên trong tim vừa đau vừa buồn. Một giọt nước trong suốt như viên pha lê quý báu mắt khẽ lăn dài trên má.

Lúc này đây cậu không biết mình phải làm sao nữa, được gặp rồi, nhưng sao chân tay cậu lại run rẩy thế này.

Cậu rất muốn được ôm anh, được tựa vào bờ vai vững chắc, được nằm trong vòng ngực ấm áp, dịu dàng, an toàn nữa.

Nghĩ đến ngực anh cậu mới nhớ đến vết thương của anh. Vội vàng xem vết thương thế nào, thì bên ngoài có tiếng gọi nhỏ.

- Cậu chủ ra ngoài thôi, Minh Nguyệt sắp đến rồi.

Cậu giật mình nhìn anh đầy tiếc nuối, lưu luyến không rời.

- Kệ cô ta.

- Nhưng chúng tôi sẽ bị xử tội chết mất. Xin cậu đó.

|VKook| Vợ ngốc ah! Em trốn được tôi sao ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ