Chap 93: Khoai đâu rồi

1.6K 77 3
                                    

Kim Tại Hưởng nhăn mặt với câu trả lời không giống ai của vợ yêu.

Nhưng dù sao cậu chịu ăn là anh vui rồi. Nghĩ đến đó anh khẽ mỉm cười rồi tật trung bóc vỏ khoai.

Tự nhiên thấy không gian im ắng không một tiếng động, anh khẽ ngẩng mặt lên nhìn cậu...

Và bắt gặp ngay ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào củ khoai, nuốt nước bọt không ngừng như ăn tươi nốt sống... Ánh mắt cậu dường như đang bóc từng vỏ khoai ra, cùng lắm thì ăn cả vỏ luôn cũng được.

Anh nhìn củ khoai rồi lại nhìn cậu, trong lòng khẽ bực bội...

/Tại Hưởng/ Mình ngồi ngay đây mà em ấy không thèm nhìn, lại đi nhìn củ khoai đen kia... Chẳng lẽ dạo này sức hút của mình tụt dốc không phanh vậy sao?!!

Tên khoai lang đáng chết này...

Nghĩ vậy, anh định cho củ khoai lên miệng định cắn một miếng cho hả dạ thì...

- Anh có giỏi thì cắn thử xem!Dám có ý ăn khoai của tôi à! Đáng ghét!

/Chung Quốc/ Biết ngay mà! Mình mà không trông trừng anh ta, không khéo anh ta ăn hết khoai của mình, để lại mỗi vỏ thôi thì chết

Thấy Tuấn Chung Quốc nói vậy, Kim Tại Hưởng kia nhăn mặt, ngớ người...

Dường như hiểu ý cậu, anh vội đưa củ khoai đã được bóc sạch sẽ sang cho cậu

- Em ăn đi!

Cậu lườm lườm anh, rồi cũng nhận lấy ăn ngon lành. Như chết đói năm 45...

Cứ như thế... Anh cứ bóc, cậu cứ ăn... Cơ hồ như đó là một quy luật tự nhiên đã định sẵn, anh mãi mãi là thê nô. Mãi đến khi túi khoai to vơi đi đáng kể, cậu mới đủng đỉnh uể oải lên tiếng

- Không ăn nữa!

Thấy cậu nói vậy, anh cũng không tiện ép, ăn như vậy là quá đủ rồi.

Khẽ mỉm cười nhìn cậu đang tựa vào thành giường ngồi xoa xoa bụng. Tự nhiên anh cũng rất muốn được chạm vào bụng ... Để cảm nhận về tiểu bảo bối của anh...

Không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

Nghĩ đến đây anh liền sán lại gần cậu dịu dàng nói

- Cho anh xoa bụng với nhé?

- Không được!

- Đi mà! Cho anh sờ một tý thôi!

- Một tý cũng không!

- Sao thế? Anh đã bóc khoai cho em ăn rồi mà!

- Chính vì thế... Anh nhìn lại tay anh đi!

Thấy cậu nói vậy, anh cũng giơ hai bàn tay dính toàn bột và vỏ khoai lên nhìn thử.

/Tại Hưởng/ Ờ ha! Bẩn thật! Bẩn như thế này không thể chạm vào đúng rồi

Nghĩ đến đây anh lại vui vẻ nhìn cậu rồi nói

- Để anh đi rửa tay!

Nói xong anh ba chân bốn cảng chạy mất hút vào trong nhà tắm.

Nhìn bóng anh mất dạng, rồi lại nhìn xuống bụng mình, sau đó liếc sang túi dâu...

Rất tự nhiên, cậu kéo nó đến gần mình rồi ngấu nghiến ăn tiếp.

Đang mắt lim dim ăn đầy hưởng thụ... Thì mặt ai đó chình ình đập vào mắt mình, khiến cậu giật nẩy mình thảng thốt sửng sốt hoảng hốt, trợn tròn mắt... Đến suýt nghẹn

- Hìhì

Kẻ vô duyên đó không biết sai mà còn cười như đúng rồi

- Tránh ra!!!

-  Em đang khó chịu bụng đúng không? Để anh xoa cho.

Tuấn Chung Quốc đang định đẩy tay anh ra, thì thấy anh xoa bụng mình quả thật dễ chịu hơn hẳn... Nên thôi đành để yên, coi như có người phục vụ.

Ăn no, căng cơ bụng, trùng cơ mắt... Cậu lim dim ngủ lúc nào không hay.

Thấy cậu đã ngủ say giấc nồng, anh liền đặt cậu nằm xuống giường, thật dịu dàng, thật cẩn thẩn... Xong xuôi khẽ hôn lên trán cậu, rồi cúi xuống hôn một cái xuống bụng... Như lời chúc hai ba con ngủ ngon.

Rồi anh quay sang dọn hai cái túi, nhìn thấy mấy củ khoai, lại nhớ đến lúc cậu ăn chúng rất ngon lành, tò mò anh cũng lấy một củ ra ăn thử... Mùi vị thật khác lạ, thơm thơm, ngọt ngọt, ngậy ngậy bùi bùi...

Ăn củ thứ nhất, lại muốn ăn tiếp củ thứ hai, thứ ba rồi đến thứ tư... Dần dần cái túi đựng khoai trở lên rỗng ruột từ khi nào không hay...

Ăn no một bụng khoai, thấy 'bà', xã đang ngủ ngon lành, tự nhiên anh cũng muốn ngủ theo...

Nghĩ vậy anh vội vàng dọn rác trên giường xong, liền chui vào trong chăn ôm vợ ngủ say bí tỉ không cần biết gì hết.

------------------------------------------

Sáng hôm sau Kim Tại Hưởng vẫn đang say giấc mộng thì...

Huhuhuhuhuhu

Cái tiếng khóc dai dẳng, tỉ tê đó nó cứ ám ảnh anh, khiến anh ngủ cũng không yên, lông mày nhăn tít lại vì bực bội...

Nhưng mãi mà nó không chịu dừng, khiến anh bực bội, tức giận liền mở choàng mắt định cho tên đó một trận...

Cũng may là anh chưa kịp làm gì, thì đã nhìn thấy cậu vợ mít ướt đang ngồi ôm cái túi khóc nức nở... Thấy cậu như vậy, anh tỉnh hẳn ngủ, vội đến bên cậu dỗ dành, quan tâm tò mò hỏi

- 'Bà' xã có chuyện gì thế? Sao em lại khóc thế này? Em khó chịu ở đâu? Hay lại bị đau bụng?

Tự nhiên đang khóc có người hỏi mình, cậu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh rồi mếu máo

- Hức hức. Khoai! Khoai... Khoai đâu hết rồi? Huhuhu

- Hả?

- Rõ ràng hôm qua em còn để dành một nửa...đến hôm nay ăn tiếp mà... Sao giờ không còn của nào là sao? Huhuhu! Không biết đâu! Khoai đâu rồi huhuhu

- À à

/Tại Hưởng/ Thôi chết rồi!

|VKook| Vợ ngốc ah! Em trốn được tôi sao ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ