Chap 106 : Ánh Chiều Tà

1.3K 47 0
                                    

Tại Hưởng mặc kệ đám anh em đang xử lý bọn khốn nạn, bước từng bước vội vàng trên hành lang bệnh viện. Lúc này đây lòng anh vừa mừng vừa lo... không biết khi gặp cậu rồi anh sẽ phải làm sao nữa.

Vừa bước đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh đứng sững lại rồi hít một hơi sâu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thật khẽ như sợ kinh động đến ai kia.

- Huhuhu....

Tiếng khóc nhẹ nhàng mà ai oán rên rỉ của ai kia khiến lòng anh như thắt lại, tim anh nhói lên từng hồi vì xót thương. Tại Hưởng đứng sững một lát như bất động nhìn da diết vào cơ thể gầy yếu mỏng manh đang nằm run rẩy trên giường kia...

Người anh yêu thương đang quay mặt vào tường, giơ đôi vai gầy guộc không ngừng run rẩy trước mặt anh như thể nó đang cười nhạo anh, chế giễu và trách móc anh tại sao lại để cậu ra nông nỗi này. Tuy không nhìn thấy khuôn mặt người thương nhưng anh biết giờ đây trên khuôn mặt xanh xao đang đẫm nước mắt...

Anh cứ đứng vậy ngây ngốc nhìn cậu, thật sự trong lòng rất muốn chạy đến ôm cậu vào lòng vỗ về, an ủi. Nhưng không hiểu sao lúc này cổ họng anh như nghẹn đắng chặn lại bởi một lý do khó hiểu, tim như ngừng đập cùng với cơ thể vô lực....

- Con đến rồi à? Mau qua dỗ dành, khuyên nhủ nó đi! Từ lúc tỉnh dậy đến giờ nó cứ khóc không ngừng đấy. Cha mẹ khuyên thế nào cũng không nghe.

Lời của cha vợ như khiến anh thoát ra được suy nghĩ mông lung mà quay về với thực tại.
Khẽ gật đầu đáp nhẹ lại cha như lời cảm ơn ông đã giúp mình thức tỉnh.

- Chung Quốc tỉnh dậy lâu chưa cha? Em ấy khóc nhiều như vậy chẳng lẽ đã biết...

- Haizzz... Nó tỉnh được một lát rồi! Vừa tỉnh dậy là hoang mang , hốt hoảng ôm lấy bụng hỏi chúng ta về đứa bé. Vừa hỏi xong thì Chung Quốc lại tự khẳng định rằng bé con không sao , nó đã bảo vệ được bé con , rồi thì nó thương bé con lắm , bé con sẽ không lỡ bỏ nó mà đi đâu... Lúc đó Nó đã nhìn chúng ta bằng ánh mắt van xin... Hãy nói rằng bé con vẫn an toàn , vẫn bình an ở bên nó.

- Thấy Chung Quốc như vậy chúng ta đau lòng vô cùng , cứ ngây người không biết phải nói với Nó ra sao nữa... Có lẽ vì sự ấp úng của chúng ta mà nó đã tự tin tưởng vào đứa bé vẫn tồn tại bên nó. Lúc đó nó đã sờ nhẹ vào bụng mình rồi mỉm cười mãn nguyện nhắm mắt nghỉ ngơi...

- Vậy chắc cậu ấy khóc vì trách con đã không bảo vệ cậu ấy được an toàn. Dù sao Chung Quốc chưa biết chuyện buồn kia cũng tốt. 

Kim Tại Hưởng thở phào nhẹ nhõm vì biết tin cô chưa biết chuyện hai người đã mất đi bé con.

Anh sợ nếu cậu biết rồi sẽ kích động tổn hại đến sức khỏe , giờ đây cậu đang rất yếu , anh không muốn cậu có thêm tổn thương gì nữa...

- Không phải đâu! Chung Quốc biết mình mất đi đứa bé rồi!

- Sao lại thế?

Giọng anh khẩn thiết đầy lo lắng , khuôn mặt chẳng mấy chốc toát lên vẻ lo lắng u sầu.

- Lúc nó vừa chấn an bản thân rằng cháu ta không sao , thì bác sĩ bước vào thăm khám bệnh tình nó.

Vì không an tâm nó đã hỏi bác sĩ...

- Con xin lỗi!

Tại Hưởng cúi mặt như để tạ lỗi với ông.

Vì anh đã không giữ đúng lời hứa với họ.

Lúc được họ tin tưởng trao gả con trai cho mình anh đã vô cùng vui mừng.

Lúc đó anh đã hứa với họ và tự hứa với lòng mình sẽ luôn yêu thương , chăm sóc , bảo vệ cậu thật tốt .

Vậy mà giờ đây anh đã sơ suất không bảo vệ cô thật tốt để cậu bị thương , đáng đau buồn là đứa con xấu số của hai người đã mất ... Anh đau lắm , nỗi đau này luôn cào xé tâm trí anh , bắt anh không được bình yên từng giây phút...

- Hai cha con nói gì mà lâu thế?  Tại Hưởng con vào với Chung Quốc đi. Tuy nó đang giận con , nhưng chắc lúc này nó rất cần con đó. Chúng ta đầu hàng rồi , nói mãi không nghe. Con lựa lời mà khuyên nhủ dỗ dành nó...

- Dạ ! Con nhớ rồi ạ! Cảm ơn ba mẹ đã...

- Thôi con vào với Chung Quốc đi !

Chúng ta ra ngoài một chút vậy!

- Vâng!

Nhìn cha mẹ vợ đi ra ngoài rồi khép cửa lại , mà lòng Kim Tại Hưởng cũng phần nào nhẹ nhõm.

Cũng may cha mẹ thương cảm và hiểu cho anh , nếu không anh không biết phải đối diện với họ sao nữa.

Tiếng khóc giấm giứt vẫn đang cào xé tâm trí anh .. Ba mẹ vừa đi khỏi anh liền bước từng bước nhẹ nhàng đến bên giường.

Khẽ đặt bàn tay lên đôi vai đang run lên vì khóc của ai kia thật dịu dàng đầy quan tâm... Và anh cảm nhận đôi vai đó khẽ giật mình một cái...

Cẩn thận ngồi xuống giường anh xót xa gọi 

- Chung Quốc!

- Huhuhu

- Chung Quốc à!

- Huhuhu

- Cho anh xin lỗi!

Là do anh không tốt , anh đã không bảo vệ tốt được em và con...

- Hức hức hức

- Anh sai rồi!

Xin em đừng như vậy nữa mà!

Hãy quay lại đánh anh , mắng anh , làm gì anh cũng được ...

Xin em mà...

- Anh tránh ra ... đi đi... Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa ... Huhuhu 

Ôm lấy thân hình gầy yếu nhỏ bé vào lòng mà lòng anh nhói đau.

Không ngờ chỉ mấy ngày thôi mà ôm cậu đã lỏng thế này rồi. Cảm giác rằng cái không gian trống ấy chính là nơi tình yêu của cậu dần phai mờ.

Sao anh cảm thấy mình khó có thể bao trọn lấy cậu, cảm giác như nếu chỉ cần anh sơ sẩy, lơ là buông lỏng tay thôi là anh sẽ mất cậu mãi mãi. Con tin bỗng nhiên đập loạn lên vì lo lắng, không tự chủ anh dùng sức ôm chặt cậu vào lòng như gìn giữ, che chở...

- Á 

Tiếng kêu đau đớn của cậu, khiến anh giật mình vội thả lòng tay, lo lắng nhìn vào khuôn mặt yêu kiều có nét xanh xao đang nhăn nhó vì đau kia mà thành khẩn, áy náy...

- Anh xin lỗi! Anh làm em đau rồi! Anh không cố ý đâu!

- Buông ra đi! Đừng ôm chặt như vậy! Nghẹt... thở!

- Ừ... Ừ...

Như máy robot nghe theo ý cậu rồi vội vàng thả lỏng tay thêm chút nữa...

- Thế này được chưa em?

- Ờ! Anh...

Chung Quốc rất muốn nói tiếp nhưng không hiểu sao họng cậu như cứng lại không cho cậu phát âm. Tuy bề ngoài vẫn hờn giận anh, muốn đuổi anh về, muốn trừng phạt anh thật nhiều...

Nhưng sâu tận trong lòng cậu không muốn điều đó xảy ra chút nào, vòng tay anh rất ấm nó như níu kéo cậu khiến cậu chần chừ không muốn thoát khỏi, ở trong lòng anh có gì đó như được bao bọc, bảo vệ, che chở... Khiến cậu khó lòng rời xa.

Hơn nữa việc cậu xảy ra chuyện không may là cậu không đúng. Tại Hưởng đau lòng ôm Chung Quốc vào lòng như vỗ về an ủi. Nước mắt cậu rơi thấm đẫm áo anh lạnh buốt xuyên tận vào tim.

Cha mẹ nói rồi, anh chỉ là đỡ người ta một chút vậy mà cậu đã hờn giận bỏ đi khiến bé con phải rời xa hai người...

Theo như lời Cha Mẹ anh không sai mà người sai là cậu ... Nhưng cô cũng có lý do của mình mà , sao tất cả đều là nỗi của cậu thế này... Huhuhu


|VKook| Vợ ngốc ah! Em trốn được tôi sao ?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ