Chương 2

3.6K 81 1
                                    

Trong một căn phòng tối, không ánh đèn, ban ngày cũng như ban đêm, rèm che phủ kín cửa sổ, chốt cửa vẫn khóa.

– La..lá...la...

Có một cô gái ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tay ôm một con gấu bông không rời, khẽ ngân nga những câu hát. Cô gái ấy chính là Thiên Nhã, cô gái tội nghiệp của năm năm trước, cô gái bé nhỏ thông minh, lanh lợi ngày nào bỗng hóa trở nên điên điên dại dại, ngẩn ngẩn ngơ ngơ.

Năm năm qua đi, cô sống mãi với bóng tối, không bước chân ra ngoài dù chỉ một bước, trở nên vô hình, không ai quan tâm, ngoại trừ người mẹ kính yêu của cô.

"Cạch" – Cánh cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào. Không ai khác, ngoài Thiên Hương.

Cứ mỗi lần nghe tiếng mở cửa cộng với tiếng bước chân, Thiên Nhã bỗng lên cơn hoảng loạn khó tả, mọi đau đớn của năm năm trước bỗng dồn ép tâm trí cô.

– Đồ xấu xa! Đến...đến rồi! Tên biến thái! Cút! Cút ra!

Thiên Nhã ngồi thụp xuống ghế, ôm lấy con gấu bông thật chặt, hốt hoảng tìm kiếm chỗ ẩn nấp.

Việc này đối với Thiên Hương kia không có gì lạ. Người chị không cùng dòng máu này của cô càng đần đần ngây ngây thế này, chẳng phải một chuyện rất tốt sao? Nếu không nhờ vậy, cô ta chắc gì được chủ tịch tập đoàn K.R nhận làm con nuôi. Mặc dù cô biết thừa Hoàng Trung chỉ coi cô như kẻ thế thân, vùi lấp chuyện xấu con gái ông ta làm ra, nhưng trong mấy năm qua, cô ta ít nhiều thể hiện được bản lĩnh trên thương trường của mình. Người ba nuôi này cuối cùng cũng tin tưởng cô, giao phó một vài việc lớn. Chưa biết chừng, Thiên Hương đã thay thế Thiên Nhã, trở thành viên ngọc quý trong tay ông ta tự bao giờ.

– Con điên kia! Mày trốn đi đâu rồi? Mau ra đây ăn sáng đi chứ!

Thiên Hương nhìn xung quanh phòng, ngó ngang ngó dọc. Thật tình thì cô ta đâu có rảnh thời gian, thành tâm thành ý đích thân đem đồ ăn lên cho Thiên Nhã. Cô ta chả qua muốn lấy lòng mẹ nuôi, lấy lòng người nhà này mới tỏ ra tử tế tốt bụng. Chứ đằng sau lưng, cô ta nghĩ gì là một chuyện khác.

"Rộp..". Thiên Hương nghe có tiếng sột soạt phát ra từ gầm giường. Cô ta khẽ nhếch hàm, giọng ngọt sớt, tiến sát về phía mép giường.

– Chị Thiên Nhã! Em Thiên Hương này! Chị ra mau ra đây đi, chị mau ra đây đi! Em mang đồ ăn sáng cho chị đây. Hôm nay, toàn món ngon nha!

Thiên Nhã vẫn không trả lời.

Thiên Hương kia bỗng nổi đóa lên:

– Con chết tiệt kia mày không ra là chết với tao!

Nói rồi, cô ta cúi xuống, bắt kịp thấy ánh mắt sợ hãi ngấn lệ của Thiên Nhã, đưa tay, lôi thật mạnh ra ngoài.

Thiên Nhã vẫn siết chặt con gấu bông, thút thít khóc.

– Mày khóc cái gì? Thứ dại trai như mày, sao không chết luôn đi? Mày sống trên đời làm gì, báo hại tao lúc nào cũng phải phục vụ mày.

– Đi...đi...ra! – Thiên Nhã đứng một góc, sợ hãi nhìn Thiên Hương.

– Cái con điên này! Mày nói ai đi hả? Mày có ăn không thì bảo!

Yêu em đến phát điên [Full]Where stories live. Discover now