Chương 24

1.9K 125 24
                                    

Hoàng Trung đang ngồi loay hoay làm việc. Chợt, ông ta nghe phòng tiếp tân báo có người tên Thiên Nhã đến tìm thì không khỏi ngạc nhiên. Đứa con gái điên dại đó sao biết đường đến tận đây tìm ông ta? Ngồi trong phòng làm việc đợi người lên mà ông ta cứ mãi thắc mắc chuyện này.

"Cạch". Cánh cửa mở ra, Thiên Nhã bước vào.

– Chào ba! Lâu rồi không gặp!

Cả người Hoàng Trung bật dậy, trố mắt nhìn tướng đi rất giống người bình thường của Thiên Nhã. Ông ta vốn thông minh nên đã đoán được vài phần chuyện cô hết bệnh. Bây giờ, thấy Thiên Nhã khỏe mạnh, tươi tỉnh thế này, ông ta vẫn không tin vào mắt mình.

Bỗng chốc, một suy nghĩ vụt qua đầu ông ta. Liệu có nên nhận lại cô làm con không? Thiên Hương kia giữ lâu ngày bên cạnh, ông ta không an tâm chút nào. Huống hồ, Dương Phong yêu Thiên Nhã đến điên dại. Nếu thuyết phục được cô về bên ông ta, chắc hẳn sẽ có nhiều lợi ích. Chiêu này ông ta chính là học của Dương Phong.

– Con gái! Là con đây sao? Con thực sự đã khỏi bệnh?

Hoàng Trung mặt nhăn nhó tỏ ra đau khổ tiến đến chỗ Thiên Nhã.

– Ba vẫn còn biết ba có đứa con là con sao? Sau tất cả những gì ba đã làm với mẹ, với con.

– Đúng vậy! Là ba sai! Ba sai rồi! Giờ con có muốn trách ba ra sao cũng được. Ba chỉ xin con về nhà với ba đi. Sau khi con đi, ba cảm thấy rất hối hận, rất nhớ con. Nhưng Dương Phong không chịu trả con lại cho ba. Thằng đó muốn ba đưa cả gia tài cho mới chịu trả con về.

Thiên Nhã có chút đau đáu ở lòng:

– Và ba thà giữ lại gia tài, còn hơn con gái ba! – Cô khẽ nhếch miệng – Thật xin lỗi! Nhưng Dương Phong không phải loại người này!

Thấy đứa con gái này không chút chuyển lòng với mình, Hoàng Trung liền quỳ xuống dưới chân cô, nước mắt đầm đìa:

– Vậy giờ con muốn ba làm gì mới chịu tha thứ cho ba đây! Con nhớ không? Ngày nhỏ, ba thương con nhiều thế nào? Con quên rồi sao?

Một giọt nước mắt của Thiên Nhã rơi xuống. Cô nhớ về những kỉ niệm hồi nhỏ, ông ta kể chuyện cho cô nghe, tập xe đạp cho cô, những lần bị điểm kém tưởng sẽ bị chửi cho tối mày tối mặt, nhưng không ngờ lại được ông ta dỗ dành cho hết buồn, rồi mua kẹo cho ăn.

– Ba đứng lên đi! Hôm nay, con đến là muốn xin ba buông tha cho Thiên Hương! Xin ba nể tình chúng ta là cha con mà tha cho cô cô ta!

– Chỉ cần con đồng ý tha thứ cho ba, việc gì ba cũng làm!

Vẻ hối lỗi của Hoàng Trung khiến cô xiêu lòng toàn tập. Dù gì cũng là máu mủ, là ruột thịt, ai lại để ba mình quỳ xuống cầu xin mình như vậy. Lúc ấy, Thiên Nhã đơn thuần nghĩ chỉ cần tha thứ cho ông ta, giúp ông ta sửa đổi mọi thứ, chuộc tội với gia đình Dương Phong, tất cả thù oán sẽ được hóa giải. Vì thế, cô gật đầu đồng ý.

– Được rồi! Ba đứng lên đi! Con không trách ba gì hết! Chỉ cần ba biết hối lỗi và muốn sửa lỗi vậy là đủ rồi!

Hoàng Trung lập tức đứng lên, lau lau vài giọt nước mắt, ôm cô vào lòng:

– Cảm ơn con! Con gái!

Yêu em đến phát điên [Full]Where stories live. Discover now