Đoàn Dương Phong thức dậy từ sớm. Đêm qua, anh không ngủ được. Anh vẫn luôn trằn trọc suy nghĩ làm cách nào có thể moi được đống bí mật kia của Hoàng Trung mà không phải thông qua con đàn bà Thiên Hương.
– Hôm qua, cậu ngủ không ngon nhỉ?
Bà Mười chau mày nhìn Phong. Bà tuy là người làm, nhưng đã theo anh từ khi sinh ra, giúp mẹ chăm sóc anh, tình cảm có thể nói không khác gì ruột thịt.
– Có chút chuyện làm tôi suy nghĩ thôi! Thiên Nhã chưa dậy sao?
Bà cười cười:
– Tối qua, cô ấy vui quá nên thức hơi muộn!
– Vui gì?
– Vui vì con "quái vật" bỗng sợ cô ấy, vừa về là lẩn vào trong phòng!
Anh nghe xong, vừa nhấp một ngụm trà, chờ cho bà Mười quay mặt đi chỗ khác, mới khẽ nhoẻn ra một nụ cười. Thật tức cười! Một chuyện cỏn con thế cũng khiến cô vui sao? Cô còn trẻ con hơn cả con nít.
Bà Mười mở cổng cho Đoàn Dương Phong lái xe đi làm. Đây vốn là thói quen của bà, sáng sớm mở cửa và nhìn chiếc xe của cậu chủ khuất khỏi tầm mắt.
– Bà ơi! Bà ơi!
Thiên Nhã đứng trong nhà, í ới gọi bà.
– Thiên Nhã dậy rồi sao? Cô đánh răng, rửa mặt chưa đó?
– Xong hết trơn rồi! Thiên Nhã đói.
– Được rồi! Bà lấy đồ ăn sáng cho Thiên Nhã!
Bà Mười đi vào bếp, lấy ra một suất ăn sáng cho cô. Từ ngày có Thiên Nhã, bà cảm thấy không còn buồn chán mỗi khi cậu chủ đi làm nữa. Có thêm một người, căn nhà như vui hẳn ra.
"Bíp...bíp...". Bà Mười đang cho Thiên Nhã ăn thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Bà bán tín bán nghi. Căn nhà này chưa bao giờ có người khác lui tới. Kẻ cả có là đối tác của cậu chủ, cũng bàn việc bên ngoài. Dương Phong chỉ mới vừa đi. Ai có thể biết địa chỉ nhà này?
– Cháu chào bà!
Thiên Hương đứng ngoài cửa lễ phép.
Bà Mười mở cửa:
– Cô là...
– Dạ. Nói ra thì sợ bà không tin. Thật ra cháu là Thiên Hương – em gái của chị Thiên Nhã. Cháu đến đưa chị ấy về. Mẹ nhớ chị Thiên Nhã lắm! Bà ấy từ ngày xa chị thì gần như hóa điên theo chị ấy luôn rồi!
Dương Phong chưa bao giờ kể chuyện cô em gái khác dòng máu của Thiên Nhã cho bà Mười nghe. Bà nhìn cách cư xử của cô ta cũng có chút lễ phép lịch sự, gương mặt tựa hồ có nét giống Thiên Nhã. Chắc cô ta không lừa bà đâu. Thiên Nhã đã thành ra như vậy. Ai có thời gian rảnh đi hãm hại con bé nữa.
– Vậy, cô vào nhà đi! Chắc Thiên Nhã vui lắm!
Vui sao? Thiên Nhã trong nhà vừa nghe mang máng giọng Thiên Hương, đã chạy ù vào phòng, muốn núp xuống gầm giường thì sợ bị lôi ra như lần trước. Cuối cùng, vẫn chui vào tủ.
– Ủa! Thiên Nhã đâu mất rồi! Con bé vừa ở đây mà!
Bà Mười nhìn xung quanh bàn ăn, thức ăn còn đó, người thì biến mất.