Chương 4 Chuẩn bị vật tư

1.9K 136 35
                                    

Bầu trời đã tối đen, cảnh vật đã chuẩn bị chìm vào giấc ngủ nhưng trong căn biệt thự trang nhã có hai con người đang ôm nhau hạnh phúc vì cuối cùng họ cũng gỡ bỏ những khuất mắt trong lòng để mở rộng trái tim yêu một người. Hạ Nhược Hy nâng ánh mắt xinh đẹp nhưng chứa sự kiên định nhìn lên Nam Cung Lãnh Duệ.

"Anh! Anh phải tin em, mạt thế sắp đến"

Nam Cung Lãnh Duệ mỉm cười nhìn cô gái trong lòng mình, cô thật ngốc! Cô không nhận ra rằng anh chưa bao giờ nói không tin cô nhưng dù anh nói tin cô hay không tin cô thì sao? Chỉ cần lời cô nói ra tất cả đã là sự thật.

"Hạ Nhược Hy! Em nghe cho kỹ, tất cả những lời em nói đều là sự thật đối với anh"

Hạ Nhược Hy xúc động run run ôm chặt anh.

"Cám ơn anh!" Cám ơn anh vì đã luôn bảo vệ cô, cám ơn anh vì che chở cô, cám ơn anh vì đã tin cô.

"Cô gái ngốc!" Cô gái ngốc em cám ơn làm gì? Trước sau gì em cũng là của anh, chút chuyện đó không đáng để em nói cám ơn anh, nếu em muốn cám ơn thì tặng anh một bảo bối nhỏ của riêng em và anh lúc đó anh sẽ xem đấy như một lời cám ơn cũng chưa muộn a! Nam Cung Lãnh Duệ biết từ nhỏ cô đã mất cha, mẹ không yêu chịu mọi sự ghẻ lạnh, khinh thường mà lớn nên tình thân đối với cô rất mong manh. Anh cũng vậy từ lần đầu gặp cô, anh rất ghét cô vì cô là con gái của người phụ nữ đã giết mẹ anh, anh trêu chọc, bắt nạt, khi dễ cô khắp nơi nhưng khi nhìn lại người con gái tuy yếu đuối lại mạnh mẽ kia chịu đựng những trò đùa của anh, chịu đựng lời chỉ trích, la mắng đánh đập của mẹ cô người phụ nữ ác độc, chịu đựng sự khinh bỉ của mọi người anh lại cảm thấy trái tim của mình đau đớn, không biết từ khi nào cô gái ngốc ấy đã đi vào trái tim anh rồi! Anh nhận ra rằng anh không muốn cô chịu những tổn thương đó nữa, anh muốn hảo hảo nâng niu, yêu thương, bảo vệ cô, anh muốn người con gái anh yêu thật hạnh phúc hơn bất kì ai, nhưng mọi chuyện lại quá muộn chăng? Khi anh nhận ra rằng mình yêu cô thì cô lại xa lánh anh, ghét mỗi khi anh lại gần, đây có phải là sự trả giá? Nam Cung Lãnh Duệ kiên nhẫn bảo vệ cô nhiều năm, anh kiên nhẫn yêu thương cô nhiều năm, kiên nhẫn nuôi cô nhiều năm có lẽ sự kiên nhẫn ấy đã được đền đáp. Nam Cung Lãnh Duệ mỉm cười.

"Bảo bối! Từ đây gọi em là bảo bối"

Hạ Nhược Hy im lặng cười, bảo bối? Từ khi ba và bà cô mất chẳng ai gọi cô là bối bảo nữa, mẹ cũng không còn coi cô là bảo bối nữa, có lẽ đã rất lâu nay lại có người gọi cô là bảo bối mà người đó không ai khác chính là anh Nam Cung Lãnh Duệ, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô, cô muốn cả đời này dựa dẫm anh chẳng cần lo chuyện trả thù hay tận thế gì nữa! Nhưng mọi chuyện có dễ dàng như vậy?

Nam Cung Lãnh Duệ nhìn cô trầm tư lên tiếng.

"Bảo bối chuyện em nói tận thế có lẽ chúng ta nên chuẩn bị vật tư và vũ khí"

Hạ Nhược Hy gật gật đầu.

"Ân để em viết danh sách vật tư"

Nam Cung Lãnh Duệ sảng khoái đáp.

"Hảo"

Hạ Nhược Hy liền cầm bút và bắt đầu viết. Sau một lúc cô kiểm tra lại và đưa cho Anh.

Trọng Sinh Mạt thế An Nhàn Hưởng Thụ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ