Chương 9

421 13 0
                                    

"Người ta nói, chó ăn quá no sẽ không săn thú, để nó nhịn đói nó mới đi theo ngươi. Ai dè ngươi lại tới tìm ta mua lương thực nuôi chó. Kiểu làm ăn lỗ vốn này cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra được."


Quái vật lấy trong cái rương bên cạnh ra một cái bao nhỏ, ném tới, lạnh lùng nói: "Nếu ăn không đủ no, chạy còn không nổi, sao có thể săn thú được? Hơn nữa nếu chúng chết, ta sẽ phải huấn luyện đám mới, rất phiền."


Tiếng bạc trong túi vải kêu leng keng, nhưng tên Mông Cổ kia vẫn mở nó ra, lấy một thỏi bạc cắn thử một cái. Sau khi chắc chắn độ tinh khiết của nén bạc, hắn còn cẩn thận đếm số lượng bên trong, vừa lòng cất kỹ đống bạc rồi cười cười nốc hết chỗ sữa ngựa còn lại.


"Rất vui được làm ăn với ngươi, lương thực ngươi cần, ta sẽ cho người trực tiếp đưa tới."


Cô không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, không thể tin những gì mình nhìn thấy, nhưng người kia quả thật đã nói như vậy, cũng đã nhận bạc.


Chẳng trách doanh trại nô lệ của quái vật không thiếu lương thực, chẳng trách doanh trại nô lệ khác có người gầy như củi khô, chẳng trách doanh trại khác lại nhiều người chết như vậy.


Ăn không đủ no thì đánh giặc thế nào được?


Nhưng quân Mông Cổ không quan tâm, nô lệ vốn là để đứng trước tiền tuyến chịu chết, làm tiêu hao tên, sức chiến đấu của quân địch, chờ kẻ địch mệt mỏi, quân chính quy mới tấn công, một lần là thắng.


Nhưng hắn quan tâm, hắn quan tâm cho nên mới mua lương thực cho họ ăn no.


Nhận ra điều này khiến cô không khỏi khiếp sợ.


Ai cũng nói hắn yêu tiền, hắn chặt đầu tướng địch nhận thưởng, kiếm tiền lại không nỡ tiêu. Ai biết được rằng hắn đem tất cả tiền đi mua lương thực.


Hắn là quái vật, là quái vật. . .


Cô không thở được.


"Đúng rồi." Trước khi đi Cổ Mã xoay người lại nhìn hắn cười.


"Đã quên chúc mừng ngươi, trận đánh vừa rồi đánh rất hay, làm cái tên Lạp Tô kia tức muốn chết. Hắn vốn muốn chờ vào ủng thành nhặt xác cho ngươi đấy. Người như ngươi chỉ làm Bách phu trưởng thật sự là quá lãng phí nhân tài." Khóe miệng Cổ Mã cong cong, tiếc nuối nói: "Đáng tiếc ngươi không phải là người Mông Cổ, nếu không thì đã sớm leo lên chức tướng quân rồi."

Mặt hắn vô cảm nhìn người kia, chỉ thản nhiên nói: "Ta chỉ cần có cơm để ăn, có lều để ngủ là đủ rồi."


Tên Mông Cổ đi ra. Trước khi hắn ta ra ngoài, cô vội núp vào một bên, chờ hắn ta đi rồi mới mang nước vào trong lều.


Quái vật đang lau binh khí của hắn, tất cả binh khí của nô lệ trong doanh trại đều do Ba Ba Hách mắt chột quản lý, chỉ có lúc chiến đấu mới phát binh khí cho nô lệ. Nhưng hắn không phải nô lệ, trong lều của hắn có đao có thương, có cung có tên, thậm chí hắn còn có một cái rìu trăm cân. Nhưng hắn chưa bao giờ để cô chạm vào binh khí của hắn, dù là áo giáp, đao kiếm, cung dài, mũi tên, hay là cái rìu nặng kia.

Chiến Lang- Hắc Khiết MinhWhere stories live. Discover now