Chương mở đầu.

998 20 1
                                    

Đêm đã khuya.


Người đàn ông nằm ở trên giường lặng lẽ ngồi dậy.


Người thân bên cạnh ngủ rất say, nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy bất an. Ông ngồi một lúc mới phát hiện ra là điều gì quấy nhiễu mình.


Tuy rằng đã nửa đêm, nhưng đêm quá yên tĩnh.


Quá yên tĩnh...


Tuy rằng nơi đây không phải địa bàn ông quen thuộc, nhưng ông cũng biết dù ở nơi hoang dã cũng không thể nào yên tĩnh đến như thế. Không khí như bị đông thành băng, đóng băng tất cả sự vật.


Ông đứng dậy khoác áo khoác, xuống giường đi giày, cầm ngọn nến trên bàn. Nghĩ lại ông lại đặt nến xuống, đẩy cửa đi ra sân, đến bên cửa, từ khe cửa nhìn lén ra bên ngoài.


Đầu mâu ánh bạc lấp lánh trong đêm tối.


Một đội binh mã trùng trùng điệp điệp tiến vào đầu đường cái.


Trong cửa, người đàn ông run lên, trong lòng lạnh ngắt.


Từ bảy tháng trước, vì thoát khỏi Vương gia, ông đã mang theo người thân cao chạy xa bay khỏi kinh thành. Ông còn tưởng rằng ông đã mang theo người thân đi đủ xa rồi.


Nhưng trong giây phút này, rốt cục ông cũng nhận ra, chỉ bằng nấy thôi là không đủ.


Ông sớm nên biết trong phủ Vương gia có gian tế. Ông không nên cho rằng chạy đến nước khác là có thể an tâm, hành tung chỉ sợ đã lộ ra từ lâu mới khiến quân đội tìm đến đây.


Chỉ tới phương Bắc vẫn là quá gần.


Ông lặng lẽ lùi về sau, vội vàng chạy về phòng. Có lẽ vì ông dậy nên thê tử cũng bị đánh thức, Dạ Nhi cũng vậy, hai người đều đã khoác thêm áo.


"Có quân đội."


Vừa nghe vậy, hai người lập tức cầm lấy tay nải đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ theo ông ra cửa. Sát khí bên ngoài đã nặng hơn vừa nãy, chỉ có lá khô bay lượn theo gió.


Thê tử còn định chạy cửa sau nhưng bị ông giữ lại. Ông lắc đầu, chỉ một cái lỗ chó bên cạnh tường, khẽ dặn dò: "Đừng đi cửa sau, chui qua đó. Sau khi rời khỏi đây, đừng đi trạm dịch mà hãy bán xe cho thương đội người Hồi, trốn ở gầm xe bảo bọn họ mang nàng và Dạ Nhi qua biên. Đi càng xa càng tốt, đừng trở về nữa."

Trượng phu nói vậy khiến bà căng thẳng, không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn ông.


Cổ ông căng lên, gần như lại muốn ôm chặt thê tử vào lòng, nhưng đã không còn thời gian nữa rồi. Ông nắm chặt tay thê tử, sau đó buông ra.


Hốc mắt thê tử rưng rưng, một giây sau bà lập tức hiểu ông định làm gì. Dù sao vợ chồng hai người cùng giường chung gối đã hai mươi năm, khi cổ ông căng lên, bà đã biết ông đang nghĩ cái gì.


Không còn con đường nào khác sao?


Ông gần như có thể nghe thấy thê tử hỏi, nhưng bà không làm vậy. Mà ông lại lắc đầu.


Biết ông đã quyết, bà cắn răng rưng rưng quay đầu đi, chui vào lỗ chó.


"Cha, cha thì sao?"

Chiến Lang- Hắc Khiết MinhWhere stories live. Discover now