Chương 04: Những chuyện lạ

156 7 1
                                    


Khi Sophie tỉnh dậy, ánh sáng của một ngày mới đang tràn ngập khắp người cô. Thoạt tiên, cô nhớ trong lâu đài không có cái cửa sổ nào nên cô nghĩ rằng mình đã ngủ thiếp đi khi đang trang trí mũ và mơ thấy mình bỏ nhà ra đi. Đống lửa trước mặt đã tàn thành một đám than hồng và tro trắng, khiến cô tin chắc mình đã mơ thấy con quỷ lò sưởi. Nhưng những cử động đầu tiên cho cô biết không phải mọi chuyện đều là giấc mơ. Tiếng xương kêu răng rắc giòn giã khắp người.

- Ái chà! - Sophie kêu lên. - Mình đau khắp mình mẩy! - Giọng cô kêu lên yếu ớt, khào khào. Cô đưa đôi tay xương xẩu lên sờ các nếp nhăn. Lúc đó, cô mới nhận thấy mình đã trong trạng thái choáng váng suốt cả ngày hôm qua. Cô thực sự vô cùng tức giận mụ Phù thủy xứ Waste vì đã khiến cô trở nên như vậy, một nỗi tức giận to lớn, sừng sững:

- Ưỡn ẹo đi vào cửa hiệu rồi biến người ta thành già khọm! - Cô kêu lên. - Ôi, có cái gì mà mình không dám làm với mụ ta kia chứ!

Cơn tức giận khiến cô bật dậy với một loạt những tiếng cọt kẹt, rồi cô tập tễnh đi tới khuôn cửa sổ bất ngờ kia. Nó nằm bên trên chiếc bàn thợ. Trước nỗi kinh ngạc tột cùng của cô, khuôn cửa sổ nhìn xuống quang cảnh một thành phố cảng biển. Cô có thể trông thấy cả con phố dốc đứng, không có vỉa hè, hai bên là hai dãy nhà nhỏ tí trông có vẻ rất nghèo khổ, bên kia những mái nhà là những cột buồm dựng lên tua tủa. Sophie thấp thoáng thấy biển phía xa những cột buồm, từ bé đến giờ cô chưa từng được nhìn thấy biển.

- Ta đang ở đâu vậy? - Sophie hỏi chiếc đầu lâu trên bàn thợ. - Ta không hy vọng anh sẽ trả lời câu hỏi của ta đâu, anh bạn. - Cô vội vã nói thêm và nhớ ra đây là lâu đài của một pháp sư, rồi quay lại nhìn căn phòng. Đó là một căn phòng rất nhỏ, với những thanh rầm đen bóng nặng nề trên trần. Dưới ánh sáng ban ngày trông căn phòng bẩn thỉu đến kinh ngạc. Những viên đá lát sàn dính đầy vết bẩn và nhờn mỡ, tro dồn thành đống bên trong thanh chắn lò sưởi, và mạng nhện lòng thòng bụi rủ xuống từ các thanh rầm. Chiếc đầu lâu cũng bị bụi phủ kín. Sophie lơ đãng phủi bụi khi đi tới để nhòm vào chiếc chậu rửa cạnh bàn thợ. Cô rùng mình trước đám nhớt hồng hồng xam xám trong chậu cùng thứ chất lỏng trắng phếu nhểu xuống từ chiếc bơm bên trên. Rõ ràng lão Howl chẳng thèm bận tâm tôi tớ của mình sống bẩn thỉu dơ dáy thế nào.

Phần còn lại của tòa lâu đài hẳn là nằm phía bên kia của một trong bốn cái cửa đen thấp xung quanh phòng. Sophie mở cánh cửa gần nhất, trên bức tường cuối phòng phía bên kia bàn thợ. Phía sau cánh cửa là một phòng tắm rộng. Về nhiều mặt, đó là một phòng tắm người ta thường chỉ có thể thấy trong các cung điện, với những thiết bị sang trọng như một toa lét, một vòi hoa sen, một bồn tắm rộng mênh mông với mấy cái chân cong cong và những chiếc gương gắn trên mọi bức tường. Nhưng trong phòng tắm thậm chí còn bẩn hơn cả căn phòng trước. Sophie nhăn mặt vì cái toa lét, ngần ngại trước màu của bồn tắm, co rúm trước đám rêu xanh mọc trên vòi sen, và thật dễ dàng tránh nhìn bộ dạng nhăn nhúm của mình trong gương vì mặt kính phủ lấm tấm những chấm và vệt của những chất không tên. Bản thân những chất không tên đó đầy nhóc trên một cái giá rất lớn bên trên bồn tắm. Chúng được đựng trong các hũ, hộp, ống, và trong hàng trăm túi giấy và gói nâu nâu rách rưới. Cái hũ to nhất có tên. Nó được gọi là BỘ KHÔ và được viết bằng những chữ cái vặn vẹo. Sophie không dám chắc có cần phải có chữ T ở đó hay không. Cô nhặt bừa một cái gói lên. Trên gói viết nguệch ngoạc chữ DA, cô vội đặt xuống. Một cái hũ khác có chữ MẮT, vẫn nét chữ nguệch ngoạc đó. Một cái ống thì ghi ĐỂ LÀM THỐI RỮA.

Lâu đài bay của pháp sư HowlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ