Chương 7: Cô Đầu Hàng

2.2K 43 0
                                    

  Khi Trình Trình bên này vẫn đang hô hào khẩu hiệu, thì bên kia vẫn phải thu xếp hành lí, bởi vì cô nghi ngờ Nguyệt Độc Nhất xã hội đen đó sẽ khó chịu mà cho nổ tung phòng thí nghiệm của cô, hơn nữa người đàn ông độc tài đó nếu tâm tình tốt sẽ cùng cô thảo luận vấn đề của Trình Vũ.

Nhưng mà, cô thật không lường trước tình huống này, căn phòng toàn màu đen này một chút cô cũng không thích, cái giường lớn cực kỳ mập mờ, vấn đề mấu chốt là tại sao phòng nhiều như vậy mà lại cố tình muốn cô và người đàn ông này ở chung một chỗ.

Đối mặt với Trình Trình đang phồng hai má như con cá nóc, tâm trạng Nguyệt Độc Nhất hết sức vui vẻ: "Tội thích ôm vài thứ khi đi ngủ."

Chuyện này liên quan gì đến tôi! Nói thừa!

Dưới con mắt đang nhìn chăm chú của Nguyệt Độc Nhất, cô không có chút tiền đồ nào mà bò lên giường, sau đó nhìn anh bắt đầu cởi quần áo của mình, Trình Trình đen mặt hỏi: "Sao ngủ mà phải cởi quần áo."

"Tôi thích ngủ trần." Nguyệt Độc Nhất giải thích.

Anh thích ngủ trần thì có liên quan gì đến tôi, anh cởi quần áo của mình là được rồi, tại sao cả tôi cũng phải cởi! Cô tưởng tượng một chút về dáng vẻ phòng thí nghiệm bảo bối của mình bị nổ tan tành, thôi thì cởi ra vậy.

Lồng ngực của anh ta rất rắn chắc, sờ vào rất thích, cho nên cô cũng không quá chịu thiệt.

Một phát là bắt được cái tay đang chơi đùa trên lồng ngực của mình, Nguyệt Độc Nhất mở miệng mang theo âm thanh khàn khàn khêu gợi: "Phụ nữ khiêu khích tôi là phải chịu trách nhiệm."

Lúc này Trình Trình mới ý thức được hành vi của mình, chỉ là trong suy nghĩ trong đầu, không ngờ cô sờ thật rồi, nhưng mà cảm xúc rất tốt nha, cô liền bị ôm vào trong ngực anh, nhìn không tới vẻ mặt của người đàn ông ở trên, lúng túng tằng hằng một cái, muốn nói sang chuyện khác: "Làm sao anh bị cái sẹo này?" Vết sẹo hình tròn giống như vết thương do đạn bắn.

"Lúc tôi 18 tuổi làm nhiệm vụ nên bị thương, nhưng đối phương cũng không lành lặn." Phát súng đó thiếu chút nữa đã lấy luôn cái mạng anh, cũng vào lúc đó, anh và tân Thiếu chủ của bang Tàn Lang đã kết thù cả đời.

"Thật là đáng tiếc." Trình Trình thở dài, sao người đó không ngắm chính xác một chút.

"Cái gì?"

"Tôi nói anh không bắn chết người kia thật là đáng tiếc." Trình Trình nhanh chóng chuyển chủ đề: "Rất đau phải không?" Nhìn rất đáng sợ, lúc đó chắc anh đau chết mất.

Nguyệt Độc Nhất nhắm mắt lại, anh thật thích nhiệt độ trong ngực, giọng nói vẫn bình thản như cũ, lại thiếu đi một chút lạnh lùng: "Quên rồi."

Thần kinh của Trình Trình mặc dù rất đơn giản nhưng bản lĩnh chuyển đề tài là không ai bằng, cô thấy tâm trạng của Nguyệt Độc Nhất không tệ lắm: "Chúng ta nên nói chuyện của Trình Vũ một chút đi."

Trên đỉnh đầu nửa ngày không có âm thanh đáp lại, Trình Trình có chút khó khăn ngẩng đầu lên, cô không ngờ là anh ta đã thản nhiên đi ngủ, dáng vẻ bình thản này giống như bị sét đánh cũng không chuyển động, Trình Trình liền bĩu môi, lão đại xã hội đen đâu rồi, ngủ như chết vậy, bị người ta ám sát cũng không biết.

Người đàn ông này không phải đẹp trai bình thường, Trình Vũ được thừa kế phần lớn ưu điểm của anh, mỹ nam ở phía trước, Trình Trình không nhịn được liền muốn làm kẻ háo sắc, nhưng mà cô chỉ là nghĩ trong đầu thôi, thầm niệm chú trong lòng, ở trong ngực của Nguyệt Độc Nhất tìm tư thế thoải mái nhất, Trình Trình cũng mơ màng ngủ thiếp đi.

Nửa đêm cô có cảm giác bị một con chó nhỏ liếm láp trên mặt mình, làm cho ngứa ngáy một chút, sau đó cô nằm mơ thấy mình bổ nhào về phía người đàn ông nào đó, sau đó ăn người ta sạch sành sanh, dù sao nằm mơ cũng không phải chịu trách nhiệm, vừa nghĩ như thế, Trình Trình liền không chút kiêng nể nào.

Sáng sớm cô tỉnh lại thì thấy toàn thân đau nhức, ánh sáng của gian phòng hết sức u ám, tối đến nỗi Trình Trình không biết giờ là buổi sáng, đừng nói đồng hồ sinh học của Trình Trình có vấn đề, cô là người làm việc liền quên thời gian, có lúc vì để kịp tiến độ của thí nghiệm cô có thể làm việc mấy ngày mấy đêm không ngủ, sau khi làm xong thì ngủ đến quên trời đất hai ngày hai đêm cũng không ăn cơm. Cô mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, nhận điện thoại lên thì nghe được tiếng rống: "Em chết ở trong phòng thí nghiệm rồi à? Con mẹ nó chị đứng ngoài cửa nhấn chuông nửa ngày không ai ra mở cửa, mau ra ngoài mở cửa cho lão nương!"

Trình Trình đem điện thoại ra khỏi lỗ tai, dB của Bối Mễ ngày càng cao: "Bối, em không mở cửa được! Còn nữa, thục nữ...Chị thục nữ một chút!"

"Lão nương đời này đụng phải hai mẹ con nhà em thục nữ không nổi nữa rồi! Cái gì mà không mở được? Đợi lão nương cho nổ phòng thí nghiệm của em à?"

Cô nên đem Bối giới thiệu cho người đàn ông bá đạo đó, xem ra họ có nhiều điểm ăn ý. Phòng thí nghiệm của cô có trêu chọc ai đâu: "Bây giờ em không có ở nhà."

"Không ở nhà?" Đầu kia điện thoại hạ thấp âm lượng: "Đang ở sở nghiên cứu?"

"Không phải."

"Trình Trình, hôm nay em bị sốt à?"

Trình trình tức đen mặt lại: "Không có."

"Cái người này ngoại trừ phòng thí nghiệm thì là ở sở nghiên cứu, cho dù có bệnh cũng không ra khỏi cửa biến thái quái thai thế mà không ở nhà! Chị nhất định nghe lầm, nhất định hai ngày nay quá mệt mỏi nên nghe lầm rồi."

Trình Trình nghe được đầu kia của điện thoại đang nói lầm bầm lầu bầu không dứt, cô cảm thấy mình rất vô tội, đâu có đến nỗi quá đáng như thế, thật lâu sau đó Bối Mễ mới hết lải nhải: "Vậy bây giờ em đang ở đâu?"

Trình Trình ngồi dậy uống chút nước: "Ở chung với ba của Trình Vũ."

"Hả... Hả...Ba của Trình Vũ sao! Cái tên người Anh đó? Anh ta đột nhiên phát hiện ra mình không có để lại mầm mống nhưng ở đâu ra lại có đứa con lớn như vậy? Anh ta có nói muốn nuôi dưỡng Trình Vũ không? TrìnhTrình em đừng bao giờ đồng ý."

Uống hết nước, Trình Trình quấn chăn đi tới phòng tắm, bên tai cô là Bối Mễ đang dặn dò như bắn súng máy, cũng không để cho cô giải thích nửa câu, cô đang muốn nói với Bối Mễ về chuyện ba của Trình Vũ thì nhìn thấy trên cổ loang lổ dấu vết chân thực như đang nhắc nhở cô, chuyện của tối hôm qua không phải là mơ: "A!!!!"

Nghe được tiếng hét chói tai, Bối Mễ ngừng việc dặn dò lại: "Trình Trình! Trình Trình! Đã xảy ra chuyện gì!"

Điện thoại liền rơi xuống đất, Bối Mễ thì sốt ruột kêu to, trong đầu Trình Trình đã xấu hổ đến nỗi muốn cắn lưỡi mà chết cho xong, cô thật sự đã bổ nhào về phía người ta, ăn sạch sành sanh, được rồi, con họ đã lớn như vậy rồi, chắc sẽ không có gì để xấu hổ, cô nhìn đống dâu tây trên cổ, che mặt, khóc ngao ngao.  

Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên TàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ