Đồng ý là từ lúc Lãnh Nguyệt rời đi đến giờ không có gì khác biệt, bố trí sảnh nhìn vô cùng quen thuộc, Lãnh Nguyệt cười thầm chính mình vậy mà cũng đa sầu đa cảm, Trình Vũ cùng giáo sư nghe tin bọn họ trở về, chạy xuống lầu đầu tiên.
Trình Vũ chạy trước tiên, vừa định nhảy nhào vào lòng ma ma của mình, liền nhìn thấy một bác gái xa lạ, tò mò dừng lại. Giáo sư chậm rãi xuống lầu dĩ nhiên cũng thấy được, sau một lúc ngẩn ngơ vậy mà hốc mắt chứa đầy nước. Trình Vũ lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của giáo sư như vậy càng thêm tò mò.
Lãnh Nguyệt bước lên hai bước, đứng kế bên quay quanh người giáo sư bây giờ giống như đã biến thành tượng điêu khác: "Tôi nói này giáo sư, đã lớn tuổi lại đứng trước mặt một đứa nhóc khóc còn ra thể thống gì, tuy nhiên tôi có thể lý giải người cực kỳ kích động khi nhìn thấy tôi."
Nào biết giáo sư sau đó liền thu nước mắt lại, mặt biến đổi nổi lên: "Xú nha đầu, còn biết trở về lại à, sao không đợi tôi chết đi rồi cô hả trở về."
"Tôi nghĩ cũng muốn nha, bất quá ông cái lão yêu quái này, đã lớn tuổi mà thân thể vẫn còn cường tráng mạnh khỏe, thôi tôi đi về trước, chờ ông chết nhớ báo cho tôi hay một tiếng, tôi sẽ trở về giúp tang lễ ông thật tốt."
"Hừ! Vừa về đến đã nói lời không hay."
"Mẹ, bà ta là ai?" Trình Vũ nhỏ giọng hỏi Trình Trình.
"Bà ta là bà nội."
"Bà nội!" Trình Vũ la to lên , cảm thấy được khó tin, "Bà nội không phải đã chết rồi sao?"
"Tiểu tử thối, ai nói cho con biết bà chết rồi!" Cô còn công viêc tốt, muốn sống được nhiều thoải mái.
"Tất cả mọi người đều nói vậy." Trình Vũ bị nhéo mặt, cảm thấy thật oan ức.
"Ha ha! nha đầu Lãnh, thằng nhóc này tuy là sáu tuổi nhưng đã phá được hệ thống phòng ngự của con, thật không minh." Vẽ mặt giáo sư kiêu ngạo khi nói đến Trình Vũ.
Lãnh Nguyệt nhíu mày: "Lợi hại như vậy?"
"Đương nhiên." Bị người khinh bỉ, Trình Vũ không chút khí phách đánh trả lại.
Lãnh Nguyệt cười ha ha: "Nguyệt Thanh Thiển, đến xem cháu nội của anh." Lãnh Nguyệt vẫy vẫy người mới vừa vào cửa liền sờ cái này sờ sờ cái kia, cô có chút chịu không nổi người đàn ông này, hai ngày trong khách sạn cũng như thế này, trở về nhà cũng như thế này, cùng người nhà quê là một dạng, đối với cái gì cũng tò mò.
Nguyệt Thanh Thiển để xuống bình hoa cổ trong tay, ông ta không có ghét nó bởi trong cung những cái này rất tốt, đáng tiếc không để kỹ, bình hoa rơi xuống, ông nhanh tay lẹ mắt, khom lưng vừng vàng tiếp được bình hoa suýt chút nữa rơi xuống đất vỡ tan tành, nhìn thấy mắt Lãnh Nguyệt nhìn, dễ nhận thấy bộ dáng vừa thở ra nhẹ nhõm, ông hết sức may mắn tay chân mình nhanh lẹ, không thì với cái bình hoa giá trị này vỡ ra, ông khẳng định hôm nay phải ngủ trên mặt đất rồi.
"Trình Vũ, kêu ông nội." Trình Trình thúc giục.
"Ông nội." Rõ ràng Trình Vũ hết sức khó khăn đối với khuôn mặt người đàn ông kia chỉ lớn hơn ba mình một chút lại phải kêu ông nội.
Bất quá ngoài dự kiến của Lãnh Nguyệt cùng Nguyệt Độc Nhất, Nguyệt Thanh Thiên lại đưa tay của ông ta ra vuốt vuốt đầu Trình Vũ, nhẹ nhàng gật đầu: "Ân"
"Nhóc con, cô xem ra ông nội rất thích con." Lãnh Nguyệt nói nhỏ với Trình Vũ, đầu Trình Vũ đầy hắc tuyến, thích? Sao nó không cảm thấy được.
"Giáo sự, Chồng con." Lãnh Nguyệt kéo Nguyệt Thanh Thiển qua đứng trước mặt giáo sư.
Giáo sư nheo mắt nhìn đánh giá Nguyệt Thanh Thiển, người sau mặt cũng không thay đổi để cho ông tùy ý đánh giá, nữa ngày sau giáo sư hừ lạnh một tiếng, "Hừ! Con chính vì tên này mà không muốn trở về sao? Tôi thấy nó cũng không có gì tốt, còn không bằng Louis quan tâm hòa nhã."
Vừa nhắc tới Louis, trên người Nguyệt Thanh Thiển tỏa ra hàn khí, trong nháy mắt Nguyệt Độc Nhất mang theo mẹ con Trình Trình lui ra sau, Lãnh Nguyệt trừng mắt nhìn Nguyệt Thanh Thiển một cái: "Anh dám."
Ánh mắt Nguyệt Thanh Thiển bình thản nhìn lướt qua Lãnh Nguyệt, thu hàn khí lại, đứng qua một bên, Lãnh Nguyệt hừ khí trong lỗ mũi: "Mà giáo sư nào nói có sai, quan tâm hòa nhã cũng không có phần anh, bất quá tôi thích là được rồi."
Cái câu nói : "Tôi thích là được rồi" thành công trấn an người đàn ông bên cạnh, cũng làm cho giáo sư không khỏi thở dài: "Vậy con lần này trở về, nếu Louis biết sẽ... ..."
"Đừng nói cho anh ta biết, con dù sao cũng đi liền, ông tìm biện pháp giấu diếm là được."
"Cái nha đầu này, chỉ biết làm khó khăn cho người ta." Đồng ý hiện tại may mắn có nhiều nhân viên chủ quản không biết đến Lãnh Nguyệt, mà thời điểm đó Louis bảo vệ Lãnh Nguyệt quá độ, để cho một số người cũng chỉ biết là sát thủ đệ nhất chính là cô gái họ Lãnh, cũng không gặp qua Lãnh Nguyệt. "Tốt, khó có thể họp lại một chổ, tôi sẽ để cho Cesar phân phó nhà bếp làm vài món ăn, bốn tên gia hỏa kia cũng nói hôm nay sẽ trở về, lúc này chắc là đã đến."
"Thiếu chủ, về sau cái loại công việc dùng thể lực có thể cho tôi đi làm được không, vì sao chuyện thế này luôn luôn là tôi, tôi muốn đổi với người khác." Thanh Á người còn chưa tới, đã nghe thấy tiếng bực tức.
Nguyệt Độc Nhất nhàn nhạt hỏi: "Cậu muốn đổi với ai?"
Thanh Á suy nghĩ, công việc của Huyền Dịch so với anh ta càng phức tạp hơn, CHu Nhan là nữ dĩ nhiên không thể đổi, Bách hồ ly hắn lại không dám, suy nghĩ một vòng vẫn chỉ có thể là mình làm: "Coi như quên đi, người nào để cho tôi số mệnh khổ cưc chi, tôi muốn xin nghỉ."
"Cậu đúng là mới nghĩ ngơi tại Hawai trở về, giờ lại muốn nghĩ?" Thủy Bách Thiên đi đến bên cạnh anh ta, không thèm nhìn anh ta một cái, để hành lý xuống đất.
"Cậu làm sao biết được!" Thanh Á cho rằng hành tung của mình thần không biết quỷ không hay.
Huyền Dịch hừ lạnh một tiếng, Chu Nhan che miệng cười trộm.
"Đây là bốn đại đường chủ của Nặc, hiện tại mọi chuyện của Nặc đều do bọn họ phụ trách." Giáo sư giới thiệu với Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt cũng quan sát bọn họ một hồi lâu: "Tố chất cũng không tồi, Độc Nhất cũng không tồi, không giống như ông cùng với Louis chuyện gì cũng đều để chính mình làm, rõ ràng làm bản thân mệt mỏi, tìm mấy người giúp đỡ bản thân, thông minh."
Nghe thấy có người đánh giá chính mình, Bốn người nhìn Lãnh Nguyệt, trên mặt mang theo chút kỳ quái.
"Ăn cơm trước, bao tử tôi đã đói bụng rồi." Lãnh Nguyệt không cần nhìn ánh mắt của người khác, ăn cơm chính là vua.
Giáo sư nhìn bàn ăn vốn chỉ có ông cùng Trình Vũ hiện tại đầy nhóc, trong lòng hết sức vui mừng, người ta nói người già càng cô đơn, ông cũng là một lão già, nghĩ muốn cùng con cháu hạnh phúc, có thể cùng người một nhà ăn một bửa cơm tự nhiên lại cảm thất vui mừng.
"Đây là mẹ tôi, Lãnh Nguyệt, người bên cạnh là cha tôi, Nguyệt Thanh Thiển." Nguyệt Độc Nhất hướng về bốn người giới thiệu.
Cằm vài người thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, cái này chính mẹ của Thiếu chủ trong truyền thuyết được nghe nói đến sao, vậy mà đột nhiên lại xuất hiện trước mặt họ.
"Xin chào phu nhân, Đường chủ Thanh Long Thanh Á, nghe nói hệ thống phòng ngự của Nặc là do người thiết kế, hy vọng hôm nào có thể cùng người học hỏi." Đối với mẹ Thiếu chủ, Thanh Á cũng đang nổi dậy sự kinh ngạc, đối với Lãnh Nguyệt cũng mang theo kính trọng
"Ngoan." Lãnh Nguyệt cười tít mắt từ phía sau lấy ra một nén vàng, đưa cho Thanh Á, người phía sau miệng chữ O trong lúc tiếp nhận nén vàng, vẫn nhìn ánh mắt thẳng chiếu nghiên cứu.
"Xin chào phu nhân, Đường chủ Chu Tước Chu Nhan, không nghĩ tới người chăm sóc tốt như vậy, có thể hôm nào đem bí kíp của người truyền cho Chu Nhan không, để Chu Nhan giống như người trẻ tuổi xinh đẹp."
"Ngoan, ngoan." Nghe được có người nói mình tuổi trẻ xinh đẹp, Lãnh Nghuyệt cười, liền đem chổ vàng kia lấy thêm một ít rồi vui vè chuyển hết cho.
"Phu nhân, đường chủ Huyền Vũ Huyền Dịch." Huyền Dịch vẫn như cũ giới thiệu đơn giản rõ ràng.
"Ngoan." Bất quá Lãnh NGuyệt đối với loại đàn ông lạnh như băng này cũng có thiện cảm, cho nên cũng phát cho đĩnh vàng,
"Người khỏe, đường chủ Bạch Hổ Thủy Bách Thiên."
Lãnh Nguyệt vừa định đừa nén vàng liền thu hồi trở lại: "Cậu là bác sĩ Mông Cổ sao?"
Lông mày Thủy Bách Thiên dựng đứng, bác sĩ Mông Cổ?
"Mẹ, Thủy Bách Thiên là chuyên gia uy tín nhất được toàn thế giới công nhận." Nguyệt Độc Nhất nghĩ muốn thay cho cấp dưới của mình tìm về một chút mặt mũi, anh ta biết tính tình của mẹ mình.
"Đầu năm nay chuyên gia đều là tự phong, không phải bác sĩ Mông Cổ sao trên người lại có thể lưu nhiều vết sẹo như vậy, vết thương nho nhỏ liên tục đều trị không hết, lại không biết xấu hổ tự xưng là chuyên gia." Nhớ tới trên người đứa con miệng vết thương lớn nhỏ bà liền đau lòng, thu hồi lại vàng, đau lòng thu lại vàng vừa mới phát.
Bị Lãnh Nguyệt nói, Thủy Bách Thiên có chút không lời, rõ ràng không nói được lời nào.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, thời tiết nắng ráo, gió êm dịu nhẹ, hai chiếc xe màu đen có rèm che chạy chậm rãi phía sau đại môn của Nặc, ngồi chổ tay lái phụ chính là một thằng nhóc con. ."
"Bà nội, vì cái gì lại muốn chúng ta lén lút." Trình Vũ không vừa ý.
"Nói đừng gọi là bà nội rồi! Ngu ngốc! Đi quang minh chính đại cha con sẽ để cho chúng ta đi sao."
"Đúng là cha phát hiện sẽ tức giận."
"Nó là cha con không phải cha cô, cô là mẹ của nó, yên tâm, cô sẽ chiếu cố cho con."
BẠN ĐANG ĐỌC
Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
RomanceTác Giả : Tứ Nguyệt Yêu Yêu Thể loại : Ngôn Tình Số Chương : 85 Trạng Thái : FULL Văn Án: Cô, là một thiên tài có chỉ số thông minh tới 200, là một người điên làm thí nghiệm khoa học đến quên ăn quên ngủ, trong não đều là ý tưởng không thể tưởng tượ...