Chương 7

2.7K 186 58
                                    


"Ưm... Haa..."

Tiếng thở dốc kịch liệt hòa lẫn tiếng nước lép nhép, hai cơ thể trần trụi sáp chặt vào nhau không ngừng đưa đẩy...

Nhất Mục Liên choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trên trán đã đổ đầy mồ hôi, ngực phập phồng hít thở kịch liệt. Mặt y nóng bừng, tự sợ hãi với chính mình, ấy thế mà... y vừa mộng tinh.

Một giấc mơ chân thực đến đáng sợ, tái diễn lại cảnh tượng đêm đó, khi y và Hoang lần đầu tiên... Nhất Mục Liên tự vỗ má mình, cố gắng xua đi những hình ảnh dung tục đó đang lởn vởn trong tâm trí. Y khẽ vén chăn lên, ngao ngán thở dài rồi âm thầm trách móc bản thân. Không những mộng tinh mà còn... chỗ đó còn cứng lên nữa.

Thật đáng xấu hổ!

Con ngươi lục ngọc sáng lên trong đêm tối, nhìn chằm chằm nam nhân nằm bên cạnh đang ngủ yên. Vẫn là chỗ nằm đó, chiếc nệm ngay sát bên, mà không hiểu sao lại cảm thấy thật xa cách. Y muốn được tới gần người đó hơn nữa... Hơi thở của Hoang như thể còn mới đọng lại bên hõm cổ y, cảm giác ấm áp không thể nào xua tan được khiến người ta chỉ muốn ỷ lại, quấn lấy. Trước kia y vẫn luôn ngủ một mình, làm gì cũng một mình, vì cớ gì bây giờ lại thấy lạnh lẽo đến thế? Y khát cầu một vòng tay ôm lấy...

Bàn tay khựng lại giữa không trung khi nó sắp rơi xuống bàn tay to lớn của Hoang đặt yên trên chăn. Nhất Mục Liên cắn môi, y làm sao thế này, y không thể khiến sự xáo động trong tâm trí ngừng lại được.

Đáng lẽ ngươi không nên hôn ta.

*

Nhất Mục Liên quyết định dừng lại thứ cảm xúc này của bản thân, không nên ôm vọng tưởng thêm nữa. Nhưng y sẽ không chọn cách tránh né mà sẽ thoải mái đối diện, trò chuyện bình thường như với những người khác. Đấy là y tự nhủ thế, chứ không thể nào ép chính mình lờ đi khi thấy Hoang đứng cùng với một mĩ nhân xa lạ nào đó được. Ngay lúc này, khi y đang đi trên phố và vô tình bắt gặp cảnh tượng đó từ xa, lúng túng trốn vào góc tường quan sát.

Nàng hiển nhiên là yêu quái, rất xinh đẹp và quyến rũ, với suối tóc đen dài, y phục bắt mắt và chiếc tẩu thuốc cầm trên tay đầy phong lưu. Nàng cười nói rất tự nhiên với Hoang, có vẻ quen thân từ trước, dù Hoang vẫn mang bộ dáng lạnh lùng hững hờ tiếp chuyện.

"Có phải nàng ta rất xinh đẹp không?"

"Ừm, ta cũng thấy v..."

Nhất Mục Liên đáp chừng nửa câu thì giật mình quay ra nhìn chủ nhân của giọng nói xa lạ vừa thì thầm vào tai mình. Là một nam tử đẹp mã, với mái tóc đen dài mượt và làn da trắng tái. Gã cười cười như thể hai người thân thiết lắm:

"Ta thấy bọn họ quả thực đẹp đôi."

"Ngươi là ai?" Nhất Mục Liên hơi nhíu mày, người không quen không biết mà nói câu đó với y, quả thực khiến lòng y có chút không vui.

"Ta là Thực Phát Quỷ." Gã cố tình ghé sát vào Nhất Mục Liên, ngón tay xoắn lọn tóc mái của y, vẻ mặt rất thưởng thức, "Thật ra ngươi cũng xinh đẹp chẳng kém, mái tóc mượt mà này thực khiến người ta ngưỡng mộ."

[Hoang Liên ADS][R18] Anh đào trong đêmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ