Chương 7

23.5K 757 30
                                    

"A!...anh..làm gì vậy?" La Thiên bị kích thích bắt lấy cánh tay đang làm loạn.

"Hử?" Ngón tay hắn điêu luyện  xoa nắn, miệng ngậm một đầu, vô thức phát tiếng chùn chụt.

"Anh đương nhiên là muốn ăn em rồi!" Minh Lăng cười vô cùng tự nhiên.

"Ưm..ư"

Dường như nhũ hoa do sự "chăm sóc" tận tình của hai anh em họ mà ngày càng mẫn cảm. Trách không được tiếng rên rỉ càng thêm kích thích.

"Ư...a....Đây là...là công ty mà!"

La Thiên dù đang gần bị khoái cảm lấn áp lý trí nhưng cậu vẫn còn chút tỉnh táo để lo sợ.  Nếu lỡ có ai bất thình lình đi vào, chắc cậu sẽ không còn mặt mũi để đối diện người đó nữa đâu...

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, Minh Vũ xoay mặt cậu qua:

"Đừng lo! Chẳng ai ngu dốt mà không gõ cửa trước, đây là tầng phòng của riêng tụi anh nên họ không dại mà lên đâu! Với lại...nếu có người thấy thì đã sao?!
là công ty thì đã sao?! Ở đâu tụi anh cũng muốn "làm" em hết!" Anh bá đạo nói, sau đó bắt lấy cánh môi đang muốn nói kia mà gậm nhắm.

Tay Minh Lăng từ đầu vú chuyển xuống đũng quần cậu, như có như không muốn tiến vào, cứ vậy mà xoa nắn.

"Ồ! Chỗ này đã hưng phấn hẳn lên rồi này" Minh Lăng cười khoái trả nhìn cậu.

"Không...không được nói" La Thiên vừa giận dữ vừa xấu hổ. Thật mất mặt!

Minh Lăng cứ tiếp tục "chơi", cách một lớp vải nhưng hắn vẫn cảm nhận "cậu nhóc" đang từ từ ngóc đầu.  Bị ngứa ngáy, cậu khó khăn rên rỉ vài tiếng, ngọ ngoạy cố tránh khỏi "móng vuốt" của hắn.

Minh Lăng giữ chặt cậu lại, mò vào trong, chăm sóc "tiểu Thiên Thiên".

"Ưm..a.." La Thiên đẩy đẩy người muốn thoát khỏi cái hôn của Minh Vũ. Anh cũng không dây dưa, trực tiếp cắn cắn vài cái rồi mới buông tha ra.

"Hộc..hộc... Lăng..chỗ đó...ngứa" Giương đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn, khó chịu nha!

"Hửm? Chỗ nào ngứa?" Minh Lăng cố ý buông tay ra, đợi chờ câu nói tiếp theo .

La Thiên đỏ mặt, thật không muốn nói ra. Nhưng...chỗ đó...khó chịu!! Cố gắng giục bỏ lòng tự tôn của mình, cậu can đảm cầu xin:

"Phân thân...phân thân của em..ngứa...cầu...cầu anh xoa...bóp" Cậu dường như muốn khóc, nói những lời này vô cùng xấu hổ nha.

"Ồhh! Nói ra sớm có phải tốt hơn không?" Minh Lăng cười cười, cầm lấy nhục hành phấn nộn, vuốt ve quy đầu, sau đó đưa vào miệng:

"A...Ân..nhả..nhả ra...bẩn" cảm nhận được khoang miệng ấm nóng bao quanh, cậu sướng đến ưỡn ngực, chân đồng thời co ro lại.

"Bảo bối..." Có thể La Thiên bỏ quên mình quá lâu, Minh Vũ có phần tức giận, nhanh chóng cắn cắn vành tai cậu.

"Ư...a...um" dòng điện chạy dọc cơ thể, tâm trí cậu giờ đây được bao phủ bởi lớp sương mù, vô thức nắm lấy hai bàn tay của anh đằng sau, cọ cọ vào hai đầu vú vì hưng phấn mà có phần cương cứng.

[ĐM/3p] Bảo bối, em thuộc về chúng tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ