Khâu Minh Thông trấn định, thấy trang phục của Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch thì liền biết là bọn họ vội vàng tới đây, hắn liền năm tay Khâu Tiểu Ninh hành lễ: " Gặp qua Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu."
Tô Mộ Tịch cũng không chú ý đến Khâu Minh Thông, chỉ chăm chú nhìn người bên cạnh hắn. Hiên Viên Hạo Thành cũng nghiêng đầu xem, hành động của đôi vợ chồng này dọa Khâu Tiểu Ninh sợ, nàng càng cố trốn ra sau Khâu Minh Thông hơn nữa. Nàng chỉ vô lễ với Tô thừa tướng một chút, nàng sẽ xin lỗi, quả thật là do nàng không tốt nhưng mà họ cũng không cần nhìn nàng như vậy chứ!
Qua chốc lát, Hiên Viên Hạo Thành bĩu mội giận hờn nói với Tô Mộ Tịch: "Tịch nhi, ta không nhìn tới nàng a, ta còn chưa thấy rõ nàng nữa, có phải nhị ca gạt chúng ta hay không?" Thấy mọi người không chú ý, lúc này Khâu Minh Thông mới dám nhìn kĩ Thái thượng hoàng. Vừa thấy thì liền hoảng sợ, ánh mắt kia giống Ninh nhi như đúc, chẳng những hình đáng giống mà ánh sáng bên trong cũng giống, trong suốt, sạch sẽ, sáng ngời! Khâu Minh Thông cúi đầu thầm kinh hãi, hắn không có nhìn lầm, nhưng mà ánh mắt của thiên hạ bên người sao lại giống với Thái thượng hoàng như vậy?
Thanh âm này làm cho Tô Mộ Tịch phục hồi tinh thần, liền cầm lấy tay Hiên Viên Hạo Thành, ho nhẹ một tiếng mới chậm rãi nói: "Sao Khâu phu nhân còn chưa hành lễ? Ai gia cùng thái thượng hoàng thực muốn nhìn dáng vẻ của ngươi." Giọng nói của Tô Mộ Tịch có chút phát run, đứa nhỏ này, thật sự là nữ nhi của nàng sao?
Lời nói của Tô Mộ Tịch trong khiến cho Khâu Tiểu Ninh giật mình, có phải Hoàng thái hậu nhận ra nàng chính là người mà năm đó gặp họ ở ngoại ô Hoàng thành? Mặc kệ đi, nếu như Hoàng thái hậu đã nói như vậy mà nàng còn không ra thì quá thất lễ.Đè nén khẩn trương trong lòng, Khâu Tiểu Ninh bước đến bên cạnh Khâu Minh Thông, nghiêng ngời hành lễ với Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch: "Thần phụ thỉnh an Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu." Khâu Tiểu Ninh rũ mắt xuống, không dám nhìn hai người họ.
Vừa thấy khuôn mặt của Khâu Tiểu Ninh, Tô Mộ Tịch suýt nữa khóc lên. Hiên Viên Hạo Thành đứng trước mặt Khâu Tiểu Ninh nhìn nhìn rồi lại chạy về bên cạnh Tô Mộ Tịch, kéo tay Tô Mộ Tịch thủ, khẳng định nói: "Tịch nhi, nàng chính là Minh Nguyệt của chúng ta, nàng chính là Minh Nguyệt của chúng ta." Nữ nhi của bọn họ cuối cùng cũng trở về rồi.
Vừa nghe lời nói của Hiên Viên Hạo Thành, trong lòng Khâu Minh Thông thầm cả kinh. Ngước mắt nhìn Tô Mộ Tịch rồi lại nhìn sang Khâu Tiểu Ninh, chẳng lẽ, hắn cư nhiên cưới đượccông chúa kim chi ngọc diệp, nhưng mà không phải Minh Nguyệt công chúa đã mất từ lúc còn rất nhỏ sau? Việc này Khâu Minh Thông chỉ dám nghĩ ở trong lòng chứ không dám nói ra miệng.
Khâu Tiểu Ninh nghe như thế cũng thấy kì quái, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch. Nhất thời nàng chỉ có thể ngơ ngác đứng đó... Vì sao? Vì sao nàng lại thấy cảm giác này rất quen thuộc? Vì sao dường như... nàng có nét giống Hoàng thái hậu?
"Minh... Minh Nguyệt..." Tô Mộ Tịch khó khăn cất lời, bước nhanh lên phía trước nắm chặt lấy tay Khâu Tiểu Ninh, ôm lấy nàng rồi khóc nấc lên, đứa nhỏ, đứa nhỏ đã rời mình mười mấy năm. Hiên Viên Hạo Thành đứng bên cạnh tay chân luống cuống, nhưng mà hắn rất vui vẻ, Minh Nguyệt của hắn và Tịch nhi đã trở về.
Khâu Tiểu Ninh ngơ ngác để Tô Mộ Tịch ôm, nàng nghe Hoàng thái hậu gọi 'Minh Nguyệt'. 'Minh Nguyệt'? Giữa ngọc bội ẩn hiện hai chữ, là hai chữ có liên hệ với thân thế của nàng... Đột nhiên, dường như, nàng hiểu được cái gì, giật mình lấy lại tinh thần, còn chưa kịp làm gì thì liền cảm thấy choáng váng mà khụy xuống trong lòng Tô Mộ Tịch.
Chuyện xảy ra đột ngột dọa sợ hết mọi người, Tô Mộ Tịch lại sợ tới mức hô lớn kêu người gọi thái y. Thấy Khâu Tiểu Ninh té xỉu, Khâu Minh Thông lập tức xông lên, ôm nàng vào lòng: "Ninh nhi, Ninh nhi..."
"Mau, mau, ôm Minh Nguyệt đến Minh Nguyệt cung nhanh." Hiên Viên Hạo Thành lôi kéo quân áo Khâu Minh Thông chạy nhanh về hướng Minh Nguyệt cung.
Một số quan viên bên cạnh muốn tiến lên nói cái gì mà 'không hợp quy củ', bởi vì theo tổ chế của Hiên Viên hoàng triều thì nội điện như vậy chỉ có người của Hoàng thất mới được phép ngự dụng, mà thê tử của Khâu Minh Thông ngay cả tôn hào cũng không có, sao có thể...
Bất quá bọn họ vẫn còn may mắn, có một lão đại thần nhanh tay kéo bọn họ lại. Xem tình hình hôm nay, Khâu phu nhân có lẽ chính là Minh Nguyệt công chúa lưu lạc nhân gian, là muội muội song sinh của Hoàng thượng, là nữ nhi duy nhất của Hoàng thái hậu.
--- -----
Trong Minh Nguyệt cung, những người còn lại đều bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có vài thái y, Khâu Minh Thông, Hiên Viên Hạo Thành, Tô Mộ Tịch và Tô gia. Vài thái y cùng xem mạch rồi trả lời với Hiên Viên Hạo Thành và Tô Mộ Tịch: "Thái thượng hoàng, Hoàng thái hậu, vị phu nhân này đã có mang hơn một tháng, mới vừa rồi bị kích thích nên mới té xỉu. Chờ thần khai đơn thuốc dưỡng thai, uống vào thì sẽ ổn định." Thật là... bọn họ còn tưởng rằng Thái thượng hoàng và Hoàng thái hậu bị thương. Nếu mà biết rằng là một phu nhân của thần tử vô danh nào đó thì một người đến là đủ rồi. Bất quá, những thái y này ở trong cung đã lâu, sớm đã thành tinh, không biểu lộ chút nào trên mặt.
Nghe vậy mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Khâu Minh Thông vẫn còn ngây ngốc, hắn sẽ được làm cha? Hắn, Khâu Minh Thông, sắp được làm cha, nếu bên cạnh không phải có người nhiều như vậy thì hắn thật sự muốn nhảy dựng lên.
Tô Mộ Tịch và Hiên Viên Hạo Thành đều giật mình, Tô Mộ Tịch vừa lấy lại tinh thần liền vội nói: "Thái y, mau khai đơn thuốc." Minh Nguyệt có mang, lại liếc nhìn Khâu Minh Thông đứng ở bên giường vui sướng không thốt nên lời. Nàng nghe nhị ca và Minh Nhật đều khen ngợi người này, không biết Nguyệt nhi gả cho hắn có được hạnh phúc hay không? Xem ra nàng phải phái ám vệ điều tra thật tường tận, phải biết được Minh Nguyệt của nàng mấy năm nay sống như thế nào...
Hiên Viên Hạo Thành nhìn Khâu Tiểu Ninh đang ngủ trên giường, nhẹ nhàng nói: "Tịch nhi, bộ dáng của Minh Nguyệt thật giống ngươi." Lúc này, Hiên Viên Hạo Thành ước gì cho nữ nhi tất cả những vật mà mình trân quý, nhưng hắn biết không thể làm loạn trong lúc này được. Hết thảy, đều phải chờ Minh Nguyệt tỉnh lại.
Thái y kê xong phương thuốc rồi cầm lại đây, Tô Mộ Tịch liền giao cho Hán ngữ: "Hán ngữ, thuốc này do ngươi tự tay hầm."
"Tiểu thư, nô tỳ đi ngay." Lúc này, đừng nói là hầm dược mà bảo nàng làm gì thì nàng đều nguyện ý. Minh Nguyệt công chúa đã trở lại, tâm của tiểu thư cũng sẽ không vướng bận nữa.
"Thái y, khi nào nàng có thể tỉnh lại?" Tô Mộ Tịch lo lắng, đứa nhỏ này thân thể hơi yếu một chút.
"Hoàng thái hậu yên tâm, khoảng một khắc nữa sẽ tỉnh lại." Xem ra Hoàng thái hậu rất xem trọng vị phu nhân này, thái y cũng không dám khinh suất.
BẠN ĐANG ĐỌC
THÊ TỬ NGỐC-Phượng vân
Ficción GeneralVăn án: Trước khi sống lại, Người nàng mãi mãi yêu chính là ca ca của nàng, nhưng nàng lại làm thiếp cho kẻ nàng không thương. Mãi cho đến khi chết, nàng mới biết được, thì ra nàng không phải muội muội ruột của chàng, chẳng qua, nàng chỉ là một con...