Ngày thứ hai là buổi săn chính của hoàng thất Đại Hạ. Có tư cách tham gia buổi săn này, ngoài trừ hoàng thất quý tộc, vương công đại thần, thân tộc gia quyến của các đại thần, còn có sứ giả của các vùng đất phòng. Săn bắn mùa xuân không thể so với đi săn mùa hè, khuôn viên rộng lớn của bãi săn phủ đầy tuyết, bên cạnh là rừng tùng mênh mông, hậu duệ các gia tộc đều võ trang đầy đủ, cẩm y áo lông kỹ càng, cung nỏ nịt chặt sau lưng, dũng mãnh tuyệt luân.
Đại Hạ tư tưởng phóng khoáng không như hai nước Tống, Đường. Dõi mắt nhìn lại không thiếu bóng dáng nữ tử vận y phục cưỡi ngựa, thúc ngựa chạy như bay, cho nên Sở Kiều đi theo bên người Yến Tuân cũng có ai lấy làm lạ.
"A Sở." Yến Tuân quay đầu lại nhìn khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng vì lạnh của Sở Kiều, hỏi: "Lạnh không?"
"Không lạnh." Sở Kiều ngẩng đầu lên đáp: "Đã lâu không dậy sớm như thế, không khí thật tốt."
Yến Tuân cười cười, đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy một đội nhân mã đang chạy đến gần. Mục Hợp Tây Phong một thân trường bào lông chồn tía, bộ dạng tuấn lãng xuất chúng, trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn theo.
"Yến thế tử, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Yến Tuân quay đầu lại, cười híp mắt, trên dưới đánh giá Mục Hợp Tây Phong một cái, sau đó cười nhạt, nói: "Mục Hợp công tử hàng năm lãnh binh bên ngoài, ta và ngươi quả nhiên đã lâu không gặp."
"Đúng vậy." Mục Hợp Tây Phong khẽ cười một tiếng, "Bắc Yến gần đây lại xuất hiện dân tộc thiểu số làm loạn, Yến thế tử vận số tốt, có thể ở lại đế đô tránh bị quấy rầy, ta thì không được vậy, trời sanh số phải lao lực."
Nụ cười của Yến Tuân vẫn không đổi, gật đầu nói: "Có thể lao lực vì hưng thịnh của Đại Hạ, công lao của Mục Hợp công tử, dân chúng thiên hạ đã quá rõ ràng."
Mục Hợp Tây Phong ha ha cười một tiếng, "Cám ơn lời khen."
Dứt lời hắn liền xoay người thúc ngựa đi, lúc đi ngang qua cạnh Sở Kiều thì dừng lại nhìn nhiều hơn một cái, nở nụ cười quỷ dị, "Vị cô nương này thoạt nhìn thật quen mắt."
Sở Kiều cung kính trả lễ, "E Mục Hợp thiếu gia đã nhận lầm người, Sở Kiều phúc mỏng, trước giờ không có phúc khí diện kiến thiếu gia."
"Nhân tài kiệt xuất trong thế gian, Sở Kiều, tên rất hay." Mục Hợp Tây Phong cười nói xong liền xoay người nhanh chóng thúc ngựa rời đi.
Ngay lúc đó, đột nhiên có tiếng trống dồn dập vang lên, bảy tiếng dài bảy tiếng ngắn, lúc nhanh lúc chậm; từ xa Hạ vương cùng Mục Hợp Na Vân được một đám thị vệ vây quanh, chậm rãi đi lên đài cao. Hơn vạn cấm vệ binh chia làm hai bên ngăn cách Hoàng đế với người bên ngoài, màn trướng hoàng kim dày cộm khiến không ai có thể nhìn rõ mặt Hạ vương, chỉ có thể cảm giác được lãnh ý nhàn nhạt từ sau màn trướng.
Toàn trường nghiêm nghị quỳ rạp trên đất, đoan chánh dập đầu, đồng loạt hô to vua ta vạn tuế.
Đội ngũ đi săn kéo dài gần ba mươi dặm cùng nhau hô to, thanh thế kinh người, buổi săn được vạn dân Đại Hạ mong chờ rốt cuộc được mở màn.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy bóng người trùng điệp bên bờ Xích Thủy, Sở Kiều đứng bên cạnh Yến Tuân, nhìn doang trướng quân cấm vệ kéo dài hơn mười dặm, hai mắt không khỏi híp lại.
Quân uy Đại Hạ quả nhiên không giống bình thường. Mặc dù hôm nay chỉ là một buổi đi săn thường lệ của hoàng gia, nhưng lại bố trí cấm quân đông đảo như chuẩn bị cho một trận chiến. Có thể thấy, nếu thật sự chuẩn bị ra trận giết địch sẽ còn thêm quy mô hùng hồn đến cỡ nào.
Lấy cờ trướng của Hạ vương làm trung tâm, đoàn người lần lượt xung phong ào ạt lao lên bình nguyên. Cấm vệ quân, lục doanh quân, kiêu kỵ binh, kỵ quân đinh đô sắp hàng vây chặt bốn phương tám hướng, bày bố trận địa bảo vệ xung quanh lều lớn.
Quân bốn hướng Đông Tây Nam Bắc theo đội hình xếp lớp, vòng ngoài che chắn vòng trong, cách ba mươi bước sẽ có binh sĩ truyền tin, mỗi trăm bước đều có sắp đặt trăm người phòng thủ. Bốn góc doanh địa có hơn ngàn binh sĩ canh gác, phòng thủ có thể nói là một giọt nước cũng không lọt, không chút khẽ hở nào.
Một cơn gió mạnh thổi qua, chiến mã hí dài, chiến kỳ phấp phới, Yến Tuân dõi mắt nhìn lại, mặt không đổi sắc, cất giọng trầm thấp chậm rãi nói: "A Sở, trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Sở Kiều xoay đầu lại nhìn lên mặt Yến Tuân, đáy lòng nhất thời có chút hiểu rõ. Nàng gật đầu, trầm giọng nói: "Huynh cẩn thận một chút."
Yến Tuân xoay đầu lại, cười nhạt, "Cơ hội khó cầu, ngàn năm một thuở. A Sở, chờ tin tốt của ta."
Đến xế chiều, bên trong doanh trướng của Yến Tuân cũng bị vậy trong không khí khẩn trương. Sở Kiều trấn giữ trong đại doanh, mặc một thân trường bào đen như mực, thoáng nhìn qua còn tưởng chính là Yến Tuân đang ngồi trong đại trướng.
Nàng hạ một điểm cuối cùng lên địa đồ, ngẩng đầu lên trầm giọng nói: "Nhất thiết phải cẩn thận, không được để lại dấu chân ngựa."
Tất cả đồng loạt gật đầu, "Sở cô nương yên tâm!"
![](https://img.wattpad.com/cover/152568989-288-k569627.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 (SỞ KIỀU TRUYỆN)
General FictionTác giả:Tiêu Tương Đông Nhi Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nam Cường Nữ Cường, Cổ Đại Độ dài: 191 chương + 13 ngoại truyện Trạng thái: Đã hoàn thành Dịch: Whitenavy Nguồn:thuynguyetdai.wordpress.com/truyenfull.vn (Do các bản trên wattpad hầu như...