Quyển 2 - Chương 56: Quốc yến Đại Hạ

645 12 0
                                    

Sở Kiều vừa dứt lời thì một hồi chuông lớn vang lên, tiếng chuông ngân văng vẳng lan xa hơn mười dặm.

Yến Tuân cùng Gia Cát Nguyệt đồng thời biến sắc, bên trong lều lớn vốn đang náo động chỉ một thoáng liền trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tung hô: "Tham kiến bệ hạ!"

Màn trướng ở cửa mở rộng, gió Bắc ào vào khiến ngọn đèn chao đảo một cách dữ dội, trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, một nhóm lớn cấm quân ở ngoài hoàng trướng tiến vào, khôi giáp lạnh lẽo như băng cùng mùi kim loại từ vũ khí thoáng chốc liền lấn áp mùi thịt nướng trong lều. Sở Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám giày da hươu trắng bóc đạp trên mặt thảm bằng da gấu trong lều, cầm đầu là một đôi chân không lớn không nhỏ, đế giày màu trắng, mặt giày thêu hoàng kim long cưỡi mây, bước chân trầm ổn, không nóng không vội, chậm rãi đi tới.

"Tất cả đứng lên đi."

Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên từ phía trên, âm lượng không vang vọng cũng không nghiêm nghị, thậm còn có chút khàn khàn, tuy nhiên nó lại như sóng biển chậm rãi bao trùm bên trong lều. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.

Thẳng cho đến khi tiếng nói trầm thấp của Hạ hoàng lại vang lên một lần nữa, "Đều ngồi xuống đi, Tề Nhi, bắt đầu đi."

Tam hoàng tử Triệu Tề cung kính đáp: "Dạ, phụ hoàng."

Sau đó hắn tiến lên một bước, cao giọng nói: "Quốc yến bắt đầu, tất cả an vị."

Tiếng đàn sáo liền vang lên ngay sau đó, hai hàng vũ cơ y phục lộ liễu tiêu sái tiến vào. Vũ cơ thân hình thướt tha, mặt mũi như hoa đào, da thịt tựa tuyết trắng, đong đưa tay áo chảy dài như nước uyển chuyển múa một vũ điệu mị hoặc ở chính giữa lều trướng. Từng món ăn quý hiếm được đưa lên từng chỗ ngồi, lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tiếng cười nói vui vẻ lại một dần dần lan rộng.

Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ đứng ở trước mặt Yến Tuân, vẫn dùng sắc mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Yến Tuân. Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lộ ra vẻ quật cường quen thuộc, hắn chậm rãi gật đầu, không nói một câu liền quyết tuyệt xoay người đi, vạt áo lông vung vẩy kéo theo gió lạnh như băng, giống như bảo kiếm sắc bén vừa xẹt qua mặt nước hồ, tạo nên từng gợn nước nhẹ nhàng lay động.

Đầu ngón tay Sở Kiều bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực khiến hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.

Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt đen nhánh của Yến Tuân. Yến Tuân không nói gì nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý nhắn nhủ của hắn. Đã bao nhiêu năm, trong từng thời điểm đau khổ nhất, trong từng đêm tràn ngập hận ý, bọn họ đều dùng phương thức như thế khích lệ nhau, chính là "Phải chờ, phải nhẫn. Rốt cuộc sẽ có ngày đứng dậy."

Sở Kiều yên lặng gật đầu, khắp nơi vang lên tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng người ồn ào, nàng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cao nhất ở phía Bắc, nơi đó ánh đèn sáng rỡ vô cùng chói mắt khiến người khác cơ hồ không thể nhìn trực diện. Thiếu nữ mở to mắt nhìn nam nhân đang ngồi chính giữa, ánh sáng đèn rực rỡ vờn quanh khiến mặt người nọ trở nên mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn một thân bảo khố thêu kim long giương ngũ trảo sắc bén như thép, đang dùng ánh mắt khó lường nhìn khắp bên trong lều.

Một tiếng *ầm* vang lên, màn trướng trước cửa lều được kéo ra, gió lạnh ào vào, bên ngoài quảng trường rộng lớn cắm đầy ngọn đuốc đang cháy hừng hực, đưa mắt nhìn ra thì thấy chính là ba trăm vạt chiếu được xung quanh cho những người không có tư cách tiến vào chủ trướng, chiếm cứ một khoảng đất rộng, thanh thế vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả bên trong chủ trướng. Rèn cửa lều chủ trướng vừa được nhấc lên, bên ngoài liền vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.

Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa xuất hiện hơn trăm kỵ mã đang tung vó chạy tới, tốc độ kinh người, dũng mãnh tuyệt luân. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc tự hỏi chiến mã vô chủ từ đâu ra thì một trăm binh sĩ khoác giáp bạc chợt lao ra khỏi đội ngũ, dậm chân phi thân lưng ngựa, hành động linh hoạt đều nhịp, không một động tác thừa.

Đám vương công quý tộc vây xem nhất thời phát ra tiếng trầm trồ như sấm. Một trăm kỵ binh tay trái cầm đao tay phải cầm khiên, dùng hai chân khống chế chiến mã, động tác như nước chảy mây trôi, đội hình vừa chỉnh tề đẹp đẽ vừa thực dụng trong chiến đấu. Tướng quân cầm đầu tuổi không lớn lắm, đầu đội mũ thiết đen che khuất mặt, động tác chỉ huy dứt khoát cùng thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng tiêu sái oai hùng.

Chợt, binh sĩ trên lưng ngựa đồng loạt thu đao, đem khiên đặt ở sau lưng, lấy cung nỏ ở bên hông ra, giương cung lắp tên, dùng lực đạp dưới chân tung mình lên buông dây cung ra. Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng chiu chíu vang lên, một trăm kình tiễn đồng thời phá không bắn về phía hồng tâm treo trên một thân tùng cao lớn. Chỗ hồng tâm cắm chi chít tên nhọn, các mũi tên tầng tầng lớp lớp xuyên qua nhau, chồng chất tại một điểm.

Không gian một mảnh tĩnh mịch, binh sĩ xoay người ngồi xuống lưng ngựa, tướng lãnh cầm đầu tung mình xuống ngựa, cởi mũ thiết ra, khụy một chân quỳ xuống đất, cất tiếng nói vang vọng:"Nhi thần Triệu Triệt cẩn chúc phụ hoàng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!"

Quảng trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, không ai không ra sức vỗ tay tán thưởng màn trình diễn thần kỳ kia.

"Mấy năm rèn luyện chốn biên quan, Triệt Nhi có tiến triển." Hạ hoàng ngồi ở phía trên cất giọng, giọng điệu vững vàng mang theo một tia vui mừng nhàn nhạt, "Thưởng bảo kiếm Long Tuyền, hãy dùng nó để mở mang bờ cõi Đạ Hạ, cũng như bảo vệ quốc gia."

"Tạ ơn phụ hoàng!" Triệu Triệt cao giọng đáp, cúi người dập đầu trên mặt đất.

Đám vương công đại thần thi nhau lớn tiếng tán thưởng sự vũ dũng của Triệu Triệt. Yến Tuân ngồi phía dưới vẫn cúi đầu uống trà không nói, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hai mắt chậm rãi híp lại.

"Thất đệ thiếu niên vũ dũng, quả thật chính là anh hùng khó có được. Bắc cương có Thất đệ thì ranh giới quốc gia đúng là không phải lo." Tam hoàng tử Triệu Tề chậm rãi gật đầu, sắc mặt tự nhiên không hề có chút ghen tỵ, bất kể là thật lòng hay có toan tính thì cũng không hổ danh hiệu một đời Hiền vương.

Triệu Triệt tạ ơn xong liền cho thuộc hạ lui ra, không khí hòa hợp trong sân dần dần trở nên náo nhiệt. Các gia tộc quân phiệt cũng thi nhau biểu diễn các loại võ nghệ, đấu mã cùng múa đao. Các món ăn quý hiếm lần lượt được mang đến chỗ ngồi, tất cả đều là món nướng, hương vị thượng thừa.

Gia tộc Ba Đồ Cáp từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến tham gia hội săn, trừ mấy vị thúc bá thứ xuất thì chỉ có Trát Lỗ và Trát Mã là con cháu dòng chính. Hiện tại Trát Lỗ vừa mới dẫn dắt võ sĩ gia tộc biểu diễn bài quyền phong cách Tây Bắc khiến toàn trường không ngừng trầm trồ khen ngợi thì Trát Mã liền mang theo một nhóm thiếu nữ Tây Bắc vóc người nóng bỏng tiến vào, biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Kỹ thuật của các nàng tuy không quá xuất sắc nhưng một nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp không khó nhận được một đống lời khen. Hạ hoàng vui vẻ, ra lệnh ban thưởng hai mươi cuộn gấm Hoài Tống, nhất thời đã đẩy không khí trong sân lên một cao trào mới.

Trát Mã cười khanh khách khấu tạ hoàng ân, lúc đứng dậy đột nhiên nói: "Bệ hạ, chỉ biểu diễn thì thật không vui, tại Tây Bắc của chúng thần, ở dạ tiệc đều cho phép tỷ võ. Hôm nay Trát Mã là lần đầu tiên tới thành Chân Hoàng, không biết có thể thỉnh cầu bệ hạ chấp thuận cho thần khiêu chiến với một người?"

Nàng còn là một thiếu nữ tuổi không không lớn, chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, khi nói chuyện vẻ mặt vô cùng ngây thơ, tất cả nghe thấy cũng bất giác mỉm cười.

Hạ hoàng ngồi ở ghế trên, sắc mặt nhìn không rõ nhưng giọng nói có chút vui vẻ, "Vậy ngươi chuẩn bị khiêu chiến người nào đây?"

"Nghe tiếng nữ nô bên cạnh Yến thế tử võ nghệ cao cường đã lâu nhưng chưa có cơ hội lãnh giáo, hôm nay tinh thần mọi người đều tốt, không bằng cùng nhau thử tỉ thí một lần?"

Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều chuyển sang nhìn về phía Yến Tuân ngồi ở một góc trong cùng. Người chứng kiến một màn tỷ đấu vừa rồi tự nhiên hiểu rõ mọi chuyện, người không biết còn tưởng rằng Trát Mã toan tính gây hấn. Dù sao gia tộc Ba Đồ Cáp và Yến thị từ trước đến nay luôn đối địch, trước khi Yến Thế Thành chết, trường hợp công khai đối lập như thế này cũng xảy ra không ít.

Hạ hoàng còn chưa lên tiếng thì Yến Tuân đã đứng dậy, một thân trường bào nguyệt sắc thêu tường vân bằng chỉ đen, mặt như bạch ngọc, bộ dáng một công tử văn nhã tiêu sái. Hắn nhàn nhạt cất tiếng từ chối, "Gia nô tuổi còn nhỏ, võ nghệ hiểu biết chẳng qua chỉ là sơ sài, nào dám bêu xấu ở trước mặt bệ hạ. Trát mã quận chúa am hiểu thuật kỵ mã, thân thủ lại cao cường, thỉnh đừng làm khó người khác."

"Yến thế tử, giả vờ giấu diếm chính là tội khi quân đó. Huống chi, Trát Mã quận chúa cũng chỉ mới mười sáu tuổi, đường đường thân phận quận chúa tỷ võ với một nô tài, hơn nữa còn trước mặt thiên tử, ngươi lại ra sức khước từ như vậy, không phải là quá không nể mặt rồi sao?" Ngồi trên vạt chiếu hàng thứ tư, một thanh niên bên cạnh Ngụy Thư Du mở miệng nói.

Người nọ là con dòng thứ của Ngụy phiệt, tên gọi Ngụy Thanh Trì, rất có tài ăn nói, miệng lưỡi không tầm thường. Yến Tuân cũng đã gặp qua mấy lần trong vài dịp yến hội, không nghĩ hôm nay hắn lại dám công khai điểm tên chỉ mặt.

"Thanh Trì huynh nói rất đúng." Cảnh tiểu vương gia ha ha cười một tiếng, "Yến thế tử, quân tử hữu thành nhân chi mỹ chi trọng*, hiếm khi viên minh châu của thảo nguyên Tây Bắc có nhã hứng như vậy, không bằng cứ thành toàn cho nàng đi, tránh cho sau này Ba Đồ lão tướng quân lại trách cứ người thành Chân Hoàng khi dễ nữ nhi bảo bối của ông ta!"

*Quân tử hữu thành nhân chi mỹ chi trọng = quân tử lấy cái đẹp cái mỹ (ở đây có thể hiểu là người đẹp nữa) làm trọng

Cảnh Hàm sống ở đế đô từ nhỏ, hắn chính là ấu tử của lão quận vương Cảnh Hải, Cảnh Hải quận vương là thúc thúc của Triệu Đức Chính, bối phận của Cảnh hàm lớn hơn đám người Triệu Triệt Yến Tuân một bậc cho nên từ trước tới giờ hắn nói chuyện vô cùng tùy ý. Hắn vừa mở lời, lập tức liên tiếp có người lên tiếng phụ họa.

Hạ hoàng cũng gật đầu, trầm giọng nói: "Theo thỉnh cầu của Trát Mã quận chúa đi."

"Bệ hạ..." Yến Tuân nhăn trán, còn định nói nữa thì Sở Kiều ở phía sau đột nhiên đứng dậy, nàng kéo kéo góc áo Yến Tuân, khẽ lắc lắc đầu.

Yến Tuân sắc mặt thâm trầm, nhưng cũng biết tên đã lên cung, không thể không bắn, nếu hắn nói thêm gì nữa, rất có thể sẽ chịu sự công kích của tất cả. Bên dưới ống tay áo thùng thình, hắn đưa tay nắm chặt tay Sở Kiều, thấp giọng dặn dò: "Ngàn vạn phải cẩn thận."

Thiếu nữ gật đầu cười một tiếng, "Yên tâm."

Cởi áo lông xuống, Sở Kiều đi tới giữa sân, chắp tay thi lễ về phía Bắc (chỗ Hạ hoàng ngồi) rồi xoay đầu lại, thi lễ nói với Trát Mã quận chúa: "Đã như vậy, xin đành lớn mật đắc tội."

Thoáng chốc, ánh mắt tất cả đều ngưng tụ trên người thiếu nữ này. Bảy năm trước, Sở Kiều tám tuổi đồng tâm hiệp lực với Yến Tuân, chín tuổi bẽ gãy ba ngón tay thiếu chủ Ngụy phiệt – Ngụy Thư Du, bắt hắn làm con tin chạy ra khỏi thành Chân Hoàng, sau lại cùng cấm quân chém giết ở trước đài Cửu U, suýt nữa đã thành công chạy thoát, những điều này vẫn còn vô cùng mới mẻ trong ký ức của mọi người. Một đứa trẻ tám tuổi ban đầu đã có dũng khí cùng thực lực như vậy, sau bảy năm sẽ có năng lực sâu không lường được đến như thế nào? Mặc dù chỉ là một nữ nô thân phận thấp, nhưng dù sao sau lưng nàng cũng chính là đại biểu của Bắc Yến.

Cả hoàng triều Đại Hạ không người nào không biết, tuy bảy năm trước Yến Thế Thành đã bỏ mình, con cháu Yến vương hầu như không còn ai, nhưng Bắc Yến thực hành chính sách tự do tuyển dụng quan lại hơn mấy trăm năm đã làm cho thế lực Yến thị cắm rễ thật sâu ở Tây Bắc. Bởi vì nhiều năm qua người Khuyển Nhung luôn không buông tha ý định xâm chiếm biên cương, cho nên hoàng thất Đại Hạ căn bản không thể thay đổi hoàn toàn bộ máy lãnh đạo ở Bắc Yến, đây cũng chính là lý do vì sao Hạ hoàng mãi vẫn không dám xuống tay diệt trừ Yến Tuân. Huống chi, trong bóng tối vẫn còn một lực lượng thần bí đang âm thầm chống đỡ kinh tế chính trị của Bắc Yến, một khi chưa hoàn toàn diệt trừ gốc rễ thì Yến Tuân trên danh nghĩa vẫn là chủ nhân của Bắc Yến.

Ngoài trướng nổi lên một con gió mạnh thổi lên chiếc áo ngắn màu xanh nhạt trên người thiếu nữ, mái tóc đen nhánh như mực, khuôn mặt nhỏ thanh tú, cũng không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng trên dưới toàn thân lại phát ra sự tỉnh táo cùng quả cảm hiếm có, đủ thu hút tầm bắt của bất kỳ nam tử nào. Đây chính là lần đầu tiên Sở Kiều đứng trước mặt hoàng thất Đại Hạ, dùng thân phận nữ nô đón nhận sự khiêu chiến của vị quận chúa Tây Bắc thân phận hiển hách là Trát Mã.

Trát Mã nhìn nhìn thiếu nữ vừa nãy làm mình xấu mặt, khóe miệng khẽ cười lạnh, ngạo nghễ nói:"Ta vừa biểu diễn thuật kỵ mã, thể lực còn chưa hồi phục như cũ, hiện tại tỷ võ thì không công bằng. Như vậy đi, ta cho nô lệ của mình tỷ võ với ngươi, ngươi thắng thì lại đánh cùng ta."

Lời vừa nói ra, tất cả người ngồi đều kinh ngạc, Triệu Tung rốt cuộc kìm nén không được, không hề để ý đến Triệu Tề đang nhíu chặt mày, lập tức đứng dậy nói với phụ hoàng: "Này không công bằng."

"Trát Mã quận chúa thân yếu thịt mềm, tỷ võ với một nữ nô vốn đã không ổn, hống chi còn mới vừa biểu diễn cưỡi ngựa. Thập tam điện hạ, chỉ là một nô lệ, không có gì không công bằng." Cảnh Hàm cười ha hả một tiếng, thờ ơ nói.

Ngụy Thư Du cong khóe miệng, đưa ánh mắt tối tăm nhìn Sở Kiều một cái, nhàn nhạt đồng ý với Cảnh tiểu vương gia, "Cũng chỉ là một nô lệ để tìm vui mà thôi."

"Các ngươi..."

"Thập tam đệ!" Triệu Tề trầm giọng quát lên: "Ngồi xuống!"

Thấy Hạ hoàng không có phản đối, Trát Mã quay đầu nói với một gã đại hán vạm vỡ ngồi ở phía sau: "Thổ Đạt, ngươi tới vui đùa với tiểu cô nương này một chút."

Gã đại hán kia vừa mới đứng dậy, mọi người nhất thời liền kinh hô một tiếng, chỉ thấy hăn chân dài hơn bảy thước, mắt như chuông đồng, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, đứng bên cạnh Sở Kiều thật giống như voi so với mèo con, không chút tương xứng.

Đến đây, mọi người nhất thời cũng hiểu ý tứ của Trát Mã, đây căn bản không phải tỷ võ mà một cuộc mưu sát. Nhưng không một ai lên tiếng dị nghị, dù sao trong mắt họ, giống như lời Ngụy Thư Du, 'cũng chỉ là một nô lệ để tìm vui mà thôi.'

Sở Kiều ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh chăm chú nhìn Thổ Đạt, nàng biết, một trận đánh này liên quan đến danh dự của Bắc Yến. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Yến Tuân lộ diện ở trước mặt đủ các quan lại tướng sĩ. Nàng thua sẽ là đả kích thật lớn đối với sĩ khí Bắc Yến, mà căn cơ giúp cho Yến Tuân có thể sống yên phận cho tới nay, đều chính là sự thần phục vô điều kiện của các tướng sĩ Bắc Yến.

Nàng hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi hoàng trướng, đi tới chính giữa bãi săn, đến nhấc một thanh trường thương lên khỏi kệ vũ khí, cầm cầm trong tay suy nghĩ một chút rồi xoay người trở lại, ngẩng đầu nói: "Ngươi dùng vũ khí gì?"

Thổ Đạt giơ giơ quả đấm lên, đắc ý cao giọng: "Nắm đấm chính là vũ khí của ta."

"Đao thương không có mắt, ngươi cẩn thận."

Một trận gió đập vào mặt Sở Kiều, Thổ Đạt quát lên một tiếng vang dội, nghe như có tiếng sấm đánh xuống từ giữa không trung. Thiếu nữ đột nhiên lắc mình, chân khẽ dịch ra một bên, ngay sau đó một quả đấm khổng lồ nện ầm lên nơi nàng vừa đứng. Tuyết bay tán loạn, trên mặt đất xuất hiện một lỗ sau hoắm.

Mọi người thét lên kinh hãi, đại hán sử dụng lực đạo như vậy, e chính là muốn dồn thiếu nữ kia vào chỗ chết. Trong sân có không ít thiếu nữ cùng phu nhân, bọn họ thấy thế thì trắng bệch sắc mặt, rốt rít che mắt không dám nhìn.

Sở Kiều dùng một tay vung trường thương, nhưng căn bản không có cơ hội thi triển đòn. Thổ Đạt không những có khí lực kinh người mà thân thủ cũng vô cùng linh hoạt, nhất thời hắn giống như một mãnh hổ hung ác từng bước ép sát con mồi.

[FULL] HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 (SỞ KIỀU TRUYỆN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ