Gia Cát Nguyệt từ trước đến giờ là người làm việc theo kế hoạch, một khi quyết định chuyện gì thì sẽ cẩn thận đề ra phương án hành động thiết thực, sau đó mới bắt đầu áp dụng từng bước một, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng không thay đổi ý định.
Cho nên sau khi quyết định, hắn tắm rửa sạch sẽ, thay y phục mới đến trước gương ngắm nghía, nhìn thấy trong gương phản chiếu một nam nhân mày kiếm mắt sáng, tuấn tú bất phàm, oai hùng lẫm liệt thì hết sức hài lòng. Nhưng sau đó hắn lại cảm thấy hơi căng thẳng, cho nên đành ngồi xuống uống hớp trà lấy lại tinh thần. Nước trà đã nguội, ngón tay thon dài xoay xoay chén trà bằng sứ Thanh Hoa trong tay, ánh nến trong phòng xuyên qua lớp sứ mỏng manh khiến mặt sứ tựa như lớp băng mỏng vừa được đông kết lúc đầu đông.
Gia Cát Nguyệt tựa người lên lưng ghế, cẩn thận sắp xếp ngôn từ và hành động, rõ ràng từng câu một, vô cùng kỹ lưỡng, sau đó lại vạch ra đủ loại tình huống đối phương sẽ trả lời thế nào và mình sẽ đối đáp ra sao. Tóm lại, mục tiêu chính là từng chút một chuyển đề tài, tạo không khí ám muội, tuyệt đối nắm lấy quyền chủ động trong tay, sau đó không dấu vết để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.
Ổn rồi, không còn vấn để gì nữa.
Gia Cát Nguyệt đặt chén trà xuống bàn rồi đứng dậy, chẳng ngờ vừa đến cửa thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Sở Kiều đứng trước cửa phòng, vẫn là y phục trắng ngà lúc nãy. Ánh đèn ấm áp trong hành lang phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé khiến mặt nàng như bừng sáng.
Trong tay cầm một cái bát còn bốc khói, nàng ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, hơi nhíu mày tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi: "Nửa đêm rồi mà chàng còn ăn mặc như vậy, định đi đâu thế?"
Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, tình huống này hình như nằm ngoài dự tính của hắn.
Có điều năng lực ứng biến của Gia Cát thiếu gia vốn không tệ, lập tức nghiêm nghị đáp: "Ban ngày ngủ nhiều nên giờ không ngủ được, muốn ra ngoài đi dạo một lát."
"Càng gần phương bắc thì thời tiết càng lúc càng lạnh, ban đêm gió lớn, chàng lại ăn mặc phong phanh như vậy, chớ nên đi lung tung thì hơn." Sở Kiều đi thẳng vào trong phòng, để cái bát xuống trên bàn rồi nói: "Lúc nãy thấy chàng ăn không được bao nhiêu, ta mang ít đồ ăn khuya để chàng lót dạ này."
Gia Cát Nguyệt đi đến, nhìn thấy là một bát cháo trắng rất bình thường thì liếc nàng một cái, "Chỉ có vậy?"
Sở Kiều trừng mắt nhìn hắn, "Có ăn là may rồi, còn kén chọn cái gì." Dứt lời thì đi đến vỗ vỗ đầu hắn như đang dỗ dành cún con, vô cùng chân thành nói: "Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, đừng đi lung tung nữa." Nói xong liền xoay người rời đi.
Gia Cát Nguyệt ngẩn người. Chuyện quái gì thế này? Kế hoạch bị đảo lộn, con mồi đã tự mình đến cửa mà mình lại để nàng ung dung đi mất sao?
Còn ăn uống gì nữa chứ?
Hắn đứng dậy ra khỏi phòng.
Vốn phải che giấu hành tung nên lần này bọn họ chọn thuyền cũng không quá lớn, hành lang hẹp chỉ đủ cho một người đi lại. Ánh đèn trên hành lang lúc mờ lúc tỏ, trường sam xanh nhạt thêu hoa văn tường vân bắt ánh sáng ấm áp khiến vóc dáng cao ráo của Gia Cát Nguyệt càng thêm tuấn tú xuất trần.
Hắn chậm rãi đi từng bước một. Con thuyền nhỏ lênh đênh giữa cảnh sông nước mênh mông, tựa như buổi sáng mưa xuân rất nhiều năm trước kia, hắn đứng bên bờ sông nhìn con thuyền càng lúc càng xa bờ. Khi ấy trời đất cũng mờ ảo lạnh lẽo như hiện giờ, chỉ có ngọn lửa trong lòng hắn là vẫn cháy hừng hực như chưa bao giờ tắt, mắt hắn vĩnh viễn dõi theo nàng, từ lúc bé, dần lớn lên, rồi cho đến ngày hôm nay.
Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng hát khiến bước chân Gia Cát Nguyệt vừa tới trước phòng Sở Kiều thoáng khựng lại. Cửa phòng không khóa, từ bên trong le lói hắt ra ánh sáng ấm áp. Hắn đứng trước cửa, lặng lẽ lắng nghe giọng nữ hát dịu dàng hòa lẫn tiếng ê a của trẻ con.
Bên dưới hai ngọn nến sáng trưng, Sở Kiều ngồi xổm cạnh một chiếc bồn nhỏ bằng gỗ mun, vạt váy trắng tinh quết trên mặt đất, tay áo xắn cao, đang tắm cho con trai nhỏ của Lý Sách.
Vinh Nhi vô cùng mũm mĩm, tuy bé còn nhỏ nhưng vẫn nhìn ra ngũ quan y hệt cha mình, hai mắt cong cong hơi xếch như mắt hồ ly, khi cười liền không nhìn thấy tròng trắng.
Cậu bé đang ngồi trong bồn gỗ, tay cầm một chuỗi lục lạc huơ huơ kêu *leng keng* rất vui tai, tay còn lại ra sức vỗ nước theo tiết tấu khiến nước bắn ướt gần hết y phục của Sở Kiều. Mỗi lần nàng suýt xoa tránh né, cậu bé đều thích chí vỗ tay, cười khanh khách.
"Vinh Nhi, không được phá nữa." Sở Kiều vờ răn đe nhưng cậu bé vẫn không ngừng khua tay múa chân, khiến nước trong bồn bị văng ra ngoài hết hơn nửa.
"Đừng nghịch ngợm thế chứ, đến cha con cũng không có đáng ghét như vậy." Nửa người Sở Kiều đã ướt sũng, nhỏ nước *tỏng tỏng*. Vinh Nhi ngước lên kêu *a a* mấy tiếng, tựa như đang phản bác lời nàng vừa nói.
"Con nhìn con xem có chút dáng vẻ nào của một thân vương không hả?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 (SỞ KIỀU TRUYỆN)
General FictionTác giả:Tiêu Tương Đông Nhi Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nam Cường Nữ Cường, Cổ Đại Độ dài: 191 chương + 13 ngoại truyện Trạng thái: Đã hoàn thành Dịch: Whitenavy Nguồn:thuynguyetdai.wordpress.com/truyenfull.vn (Do các bản trên wattpad hầu như...