- Trời sập xuống cũng không thể buông tay, bởi vì được che chở dưới bờ vai này là người hắn yêu -
Gió lạnh tạt rát mặt, trên lưng thám báo trẻ tuổi cắm tận mười mũi tên nhọn nhưng vẫn không ngã xuống, dùng trường thương cột chặt vào mình ngựa, mũi thương nhọn cắm thẳng vào ngực, giữ cho thân thể chết rồi cũng không ngã. Phần giáp trước ngực bị xé toạc, phần áo trắng lộ ra mấy chữ thật to viết bằng máu: Ba mươi dặm phía đông nam, một vạn khinh kỵ binh.
Gia Cát Nguyệt lặng lẽ nhìn cậu chiến sĩ trẻ tuổi, cúi đầu hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Ngươi cực khổ rồi."
Chợt *thịch* một tiếng, đầu thương không chống nổi sức nặng đã đâm xuyên qua ngực cậu thám báo, máu tươi túa ra, thân mình cậu thám báo trượt khỏi lưng ngựa. Chiến mã buồn bã hí lên, cúi đầu liếm mặt chủ nhân.
"Vương!" Thống lĩnh thân vệ chạy đến, tay giữ chặt một ông lão gầy gò, kêu to: "Tìm được rồi!"
Ông lão này đã hơn sáu mươi tuổi, ở thời này có thể sống đến sáu mươi đã coi như là rất thọ. Người ông lão rất gầy nhưng tinh thần vẫn hết sức minh mẫn, có điều dáng vẻ thoạt nhìn hết sức chật vật.
Gia Cát Nguyệt nhìn ông lão từ trên xuống dưới một lượt, từ tốn gật đầu, "Khí sắc tiên sinh nhìn vẫn còn rất tốt, xem ra đủ để chịu được đường xa cực khổ."
"Ngươi... Thanh Hải là đất man di mọi rợ, ăn sống uống tươi, lão phu là người đọc sách, sao có thể..."
Gia Cát Nguyệt dùng đôi mắt sắc bén nhìn sang, giọng không to cũng không nhỏ nhưng ẩn chứa sự uy hiếp kinh người, "Bổn vương đi ngàn dặm nghênh đón, dùng trọng binh mở đường, nhưng xem ra tiên sinh vẫn cảm thấy thành ý của bổn vương chưa đủ?"
Những lời này nghe thì thản nhiên nhưng lại hàm chứa sát khí, khiến Thanh Trúc tiên sinh ngây người tại chỗ.
Thanh Hải xuất binh rời khỏi Thùy Vi Quan, đi xuyên qua nhiều châu quận, dọc đường giết bao nhiêu là người, 'thành ý' như vậy còn ai dám nói không đủ?
"Đưa Thanh Trúc tiên sinh lên xe."
"Dạ."
Cửa thành Mậu Lăng vẫn còn nguyên vẹn, binh lính giữ thành không hề chống cự đã mở cửa cho Thanh Hải quân tiến vào. Cục diện đại lục biến đổi, kỵ binh Bắc Yến tiến vào chiếm giữ kinh thành khiến hoàng tộc Đại Hạ phải lùi về phía bắc. Tuy trên danh nghĩa thì Đại Hạ đã đầu hàng Bắc Yến nhưng thống lĩnh của một số thành nhỏ vẫn là quan viên Đại Hạ khi trước,cho nên đối với Gia Cát Nguyệt từng là Đại tư mã thống lĩnh Bộ binh Đại Hạ trước kia, bọn họ vẫn thấy thân thiết hơn so với ngoại nhân xâm lược Bắc Yến.
Lúc Thanh Hải quân tiến vào thành Mậu Lăng thì dân chúng địa phương còn tưởng rằng quân đội Đại Hạ bắt đầu phản công, rất nhiều nam tử trẻ tuổi cầm đao xin nhập ngũ, dân chúng thậm chí còn lấy lương thực trong nhà ra chiêu đãi quân đội, phố lớn phố nhỏ đều tràn ngập tiếng khua chiêng gõ trống phấn khởi, không hề nhìn ra là một thành trì đang bị vây hãm.
"Vương." Quách Hoài đeo một đại đao khổng lồ trên lưng chạy đến, chùi bụi đất bám trên mặt rồi hỏi to: "Quân Yến sắp đến rồi, chúng ta nên làm sao đây?"
Gia Cát Nguyệt đưa mắt nhìn phía đông nam, mặt không đổi sắc đáp gọn lỏn: "Chiến đấu."
Nghe được hai chữ này, toàn bộ chiến sĩ lập tức hoan hô dậy trời. Bọn họ đều là tinh binh hạng nhất ở Thanh Hải, từ lúc rời khỏi Thùy Vi Quan đều cẩn thận hành sự, gặp địch đều đánh cho có lệ, chủ yếu tìm đường lui để nhanh chóng tiếp tục lên đường, nhịn đến khó chịu sắp chết rồi. Giờ nghe thấy được phép đánh thì ai cũng hưng phấn, tay chân bắt đầu ngứa ngáy.
Đêm xuống thì quân Yến cuối cùng cũng đến, nhưng bọn họ lại chỉ bao vây thành mà không hề tấn công.
Gia Cát Nguyệt biết bọn chúng đang đợi viện quân, viện quân đến thì bên hắn sẽ lâm vào tình thế cực kỳ bất lợi. Thế nên ngay tối hôm đó, quân Yến còn chưa dàn xong trận hình thì đã bị Thanh Hải quân liên tục công phá. Dựa vào thân thủ mạnh mẽ và linh hoạt, Thanh Hải quân đã xé rách vòng vây của quân Yến mở đường thoát ra ngoài. Đội ngũ quân Yến một vạn người này cũng không phải là quân đội chính quy mà chỉ là quân dự bị được điều đến từ mấy thành lân cận, đột ngột gặp phải tinh binh của Thanh Hải thì dĩ nhiên là không thể địch lại.
Sau đó phía tây nam cảnh nội Đại Yến liên tục nổi lên lửa chiến, tốc độ hành quân của Thanh Hải quân nhanh đến không tưởng, tinh binh đóng giữ các vùng lân cận thi nhau chạy tới nhưng chỉ bắt kịp bụi mù do Thanh Hải quân để lại.
Cuối cùng cũng đến được trạm phòng thủ ở núi Thương Minh, qua khỏi dãy núi này sẽ chính là lãnh địa của Thùy Vi Quan thuộc Thanh Hải. Tối hôm trước, các chiến sĩ của Thanh Hải quân đều lôi đao thương ra đánh bóng, chờ đợi trận chiến ác liệt ngày mai.
Gia Cát Nguyệt mặc giáp trụ đứng giữa khoảng trời rộng mênh mông, giơ cao cổ tay, một chú chim trắng như tuyết sà xuống đậu lên cổ tay hắn, ngoan ngoãn giơ cái chân có buộc thư ra.
Trên thư viết đầy chữ khiến người đọc nhìn mà choáng váng, cũng may đều là tin tức bản thân hắn muốn biết. Đọc thêm một lần nữa, hắn mới cất thư vào trong ngực, cảm nhận sự ấm áp những con chữ kia mang đến.
Ai cũng có vảy ngược* của mình, có người là tiền bạc, có người là quyền thế, còn hắn thì là một người.
*Vảy ngược còn gọi là 'nghịch lân', là chiếc vảy mọc ngược chiều của rồng, tương truyền là chỗ yếu nhất trên thân rồng. Thường dùng để chỉ điểm yếu của một người.
Hắn vốn không phải là một người lương thiện, hắn vì nàng cam lòng thu liễm sự sắc bén, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ quên mất cách giết người.
Gia Cát Nguyệt từ tốn ngẩng đầu lên, bầu trời đêm thưa thớt sao như gần trong gang tấc, giơ tay liền sẽ chạm tới. Gió từ xa thổi đến mơ hồ mang theo hương vị của Thanh Hải, lòng hắn hiện vô cùng yên bình, tựa như đồng cỏ xanh đang dợn sóng trong gió.
Sang ngày thứ hai, dưới chân núi Thương Minh tập hợp gần tám ngàn binh lính, không giống như quân dự bị chiêu mộ từ quân Hạ khi trước, đây đều là quân chính quy từ Bắc Yến, trưởng thành từ trong mưa đao gió tanh.
Gió ở biên giới luôn rất lạnh, mỗi lần thổi qua hoang nguyên đều khiến cỏ khô bay ngập trời. Các chiến sĩ Thanh Hải dùng vải gấm đen quấn chặt cổ tay, tay lăm lăm đao sắc, lạnh lùng nhìn kẻ địch ở phía đối diện. Sát khí lan tràn khắp chiến trường, ngay cả gió như cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
Nhưng ngay lúc chiến ý dâng đến cao trào nhất thì phía địch chợt xuất hiện dao động. Gia Cát Nguyệt ngồi trên lưng ngựa khẽ nhíu mày. Một lát sau, đội quân canh giữ dưới chân núi Thương Minh chậm rãi tách ra hai bên, mở rộng cửa khẩu bày đường cho Thanh Hải quân.
"Bọn chúng làm gì vậy?" Có người nhỏ giọng hỏi.
"Nhất định là bẫy, chó Bắc Yến hẳn muốn đang lừa chúng ta vào tròng."
Đủ loại bình luận thi nhau vang lên.
Gia Cát Nguyệt khẽ nhướng mày nhìn quân Yến trước mặt, vẫn không nói tiếng nào. Thời gian trôi qua trong tình huống kỳ quái như thế, quân Yến im lặng không tiếng động, Thanh Hải quân cũng chẳng nói tiếng nào, chỉ có đồng cỏ cao tận gối là vẫn *rì rào* theo gió.
Gia Cát Nguyệt thúc ngựa tiến lên, vó ngựa đi chậm rãi nhưng hết sức kiên định.
Quách Hoài cuống quít cản ở phía trước, căng thẳng nói: "Vương, cẩn thận có bẫy."
"Bọn họ dám mở cửa khẩu ngay trước mặt bổn vương, chẳng lẽ cả dũng khí tiến lên bổn vương cũng không có?" Gia Cát Nguyệt trầm giọng nói, không hề cao giọng nhưng lại khiến ý chí chiến đấu của tất cả binh sĩ nhất thời tăng vọt. Hắn ngẩng đầu lên, khẽ cười, chỉ kiếm về phía cửa khẩu, nhìn các chiến sĩ Thanh Hải, cất giọng lanh lảnh: "Ai dám cùng bổn vương tiến lên?"
"Có mạt tướng!" Gần như là đồng thời, toàn bộ Thanh Hải quân đều hô to, âm thanh như sấm rúng động cả một vùng.
Ba ngàn chiến sĩ Thanh Hải quân thúc ngựa theo sau Gia Cát Nguyệt, cứ như thế xông thẳng về phía cửa khẩu rộng lớn.
Một ngàn trượng, năm trăm trượng, ba trăm trượng, khoảng cách càng lúc càng ngắn, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ mặt mũi của binh sĩ quân Yến, nếm được sát khí cùng chiến ý của bọn họ. Thế nhưng, không một ai rút đao, không hề có tiếng hô tiến công. Đội ngũ Thanh Hải quân cứ thế ào qua cửa khẩu núi Thương Minh vốn phải đổ bao nhiêu máu mới có thể vượt qua này.
*Một trượng = 1.7 mét
Cửa khẩu nặng nề chậm rãi được khép lại sau khi Thanh Hải quân băng qua, chiến kỳ hắc ưng bay phấp phới trên cổng thành cao ngất tựa như ánh mắt ai đó đang nhìn theo bọn họ đi xa dần.
Gia Cát Nguyệt im lặng nhìn thoáng qua lá cờ hình hắc ưng, sau đó quay đầu ngựa nói với Quách Hoài: "Truyền tin bảo Nguyệt Thất dẫn nhân mã trở về."
Quách Hoài hơi sửng sốt, để phối hợp với lần hành động này, tướng quân Nguyệt Thất và tướng quân Hạ Tiêu đã dẫn ba vạn tử sĩ xâm nhập lân cận thành Chân Hoàng từ trước, chỉ chờ bên này có biến thì sẽ lập tức tấn công nhằm phân tán binh lực của quân Yến. Bây giờ bảo bọn họ cứ thể trở về, chẳng phải đã uổng công bố trí rồi sao?
Thắc mắc nhưng Quách Hoài cũng không nói gì, chỉ nhanh chóng lệnh cho thuộc hạ làm theo.
Bầu trời phía trước xanh thăm thẳm, Thanh Hải đã ở trong tầm mắt.

BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 (SỞ KIỀU TRUYỆN)
Genel KurguTác giả:Tiêu Tương Đông Nhi Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nam Cường Nữ Cường, Cổ Đại Độ dài: 191 chương + 13 ngoại truyện Trạng thái: Đã hoàn thành Dịch: Whitenavy Nguồn:thuynguyetdai.wordpress.com/truyenfull.vn (Do các bản trên wattpad hầu như...