Quyển 5 - Chương 159: Biển người lớp lớp

916 12 0
                                    

Sở Kiều bị đánh thức bởi tiếng vó ngựa ồn ào tựa sấm, nhanh như vũ bão.

Ba ngày không có gì bỏ bụng ngoại trừ nước tuyết cộng thêm cái lạnh cắt da cắt thịt, Sở Kiều hiện tại đã như nỏ mất đà. Nàng cầm lấy đao lao ra khỏi doanh trướng, bên ngoài sáng rực ánh đuốc, trước mặt là vó ngựa cuồn cuộn như xới tung cả một vùng, tiếng huyên náo vang bên tai không ngừng.

Nàng nghe được có người gọi to tên mình, quay đầu lại thì thấy Hạ Tiêu hai mắt đỏ ngầu, môi đang mấp máy nói gì đó. Thân thể Hạ Tiêu đầy máu, không rõ là máu của hắn hay của người đang đuổi giết hắn.

Sở Kiều cảm thấy đầu kêu *ong ong* không ngừng, không rõ bản thân đang nghĩ gì, muốn cố nghe xem Hạ Tiêu nói gì nhưng làm thế nào cũng nghe không hiểu...

Đây đã là lần thứ tư Triệu Dương tập kích doanh trại. Đại Hạ dường như cũng đã không còn kiên nhẫn, bên tai đều là tiếng chém giết, hộ vệ bên cạnh nàng lần lượt ngã xuống. Càng ngày càng có nhiều kẻ xông về phía này, ào ạt tựa thủy triều. Một hộ vệ lao đến chắn trước người Sở Kiều, tên nhọn xuyên qua đầu người đó rồi dừng lại trước mũi nàng, máu tươi nhỏ xuống từng giọt.

"Bảo vệ đại nhân!" Có ai đó cao giọng hô to, nhưng binh lính ở xa đã không đến kịp, khắp nơi đều là xác binh lính, máu nhuộm đỏ mặt đất.

Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi trắng trời, Sở Kiều tự nhủ, đã không còn đường lui thì cứ như vậy đi. Nàng nhẹ gật đầu, khàn giọng lẩm bẩm: "Cứ vậy đi, cứ như vậy..."

Mưa tên chi chít bay ngập trời, xé gió kêu *vùn vụt*. Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn màn tên chết chóc bay đến gần, nhất thời có hơi hoảng hốt.

Nàng có lẽ sắp chết rồi.

Trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, ký ức cuồn cuộn quay về, nàng nhớ lại cuộc đời mình, được tổ chức chọn ra từ cô nhi viện, trải qua mười năm khổ luyện, thi vào học viện quân sự rồi gia nhập sở tình báo, liên tục ám sát, nằm vùng, cuối cùng hy sinh vì nước, sau đó đi đến thời loạn thế này, lại một lần nữa trải qua khoảng thời gian mười năm giành giật sự sống.

Sở Kiều đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến độ chỉ muốn buông xuôi bỏ mặc tất cả. Những năm gần đây, cho dù đối mặt với tuyệt cảnh thế nào, nàng chưa từng thôi hy vọng cầu sinh, nhưng hiện tại nàng lại bỗng nhiên không muốn tiếp tục chém giết nữa. Trong đầu không ngừng quanh quẩn suy nghĩ, nàng mệt quá rồi, cứ vậy đi, cứ thế này nghỉ ngơi cũng tốt...

"Đại nhân!" Hạ Tiêu trừng muốn nứt mắt khi thấy Sở Kiều đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn mưa tên lao về phía mình mà không hề tránh né, thân thể sững ra như một trụ băng.

Hạ Tiêu cảm thấy tim như bị xé nát, hắn điên cuồng vung đao, kẻ địch hai bên không ngừng ngã xuống, máu tươi bắn đầy người hắn. Nhưng đối phương liên tục xông lên như thủy triều, ngăn cản bước chân hắn, hắn trốn không thoát, bứt không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn mưa tên lao vun vút về phía nàng.

Tất cả quân lính Bắc Yến trên cổng Long Ngâm Quan cũng trợn tròn mắt nhìn hình ảnh này. Một binh sĩ trẻ tuổi tái xanh mặt, nhũn chân khuỵu xuống trên mặt đất, nhìn thiếu nữ mặt tái nhợt, bi thương khóc to: "Sở đại nhân!"

Hắn cũng là binh sĩ xuất thân từ cao nguyên Thượng Thận, cũng có cha mẹ tỷ muội được Sở Kiều cứu ra khỏi trại nô lệ. Nhưng hắn lại là một kẻ nhát gan, trong khi Tú lệ quân chiến đấu bên ngoài, hắn không dám lên tiếng. Thời điểm Đại Hạ liên tục tập kích doanh trại, hắn không dám lên tiếng. Bão tuyết càn quét doanh trại, hắn không dám lên tiếng. Lúc dân chúng gào khóc ở dưới thành, hắn cũng không dám lên tiếng. Nhưng giờ phút này, lời mẫu thân lại quanh quẩn trong đầu, "Ăn quả nhớ người trồng cây, Sở đại nhân chính là ân nhân của chúng ta."

Trên cổng Long Ngâm Quan vang dậy tiếng kêu gào rung động cả bình nguyên, khiến tuyết bay càng thêm hỗn độn.

Nửa tháng này, toàn Bắc Yến đã được chứng kiến một quân đội trung dũng không ai bì kịp. Còn hiện tại, cả trời đất cùng chứng kiến giọt nước mắt chua cay của một cô gái.

Mưa tên bay lên cao, cuối cùng vẽ một vòng cung trên không trung rồi lao thẳng xuống dưới, khí lực cùng tốc độ được đẩy lên cao nhất.

Tất cả mở to mắt, vạt áo của Sở Kiều bị gió tốc lên, nàng hơi nheo mắt, tóc mai bay tán loạn trên trán, đầu óc vốn trống rỗng lại chợt xuất hiện một đôi mắt đang chăm chú nhìn nàng, người đó đang mở miệng nói với nàng: phải sống, phải sống...

Sở Kiều mỉm cười, nụ cười nhợt nhạt tựa sương.

Ta rốt cuộc đã không kiên trì nổi nữa rồi, ta tới tìm ngươi có được không?

Thế rồi, âm thanh xé gió đột nhiên vang lên, phía tây Long Ngâm Quan chợt xuất hiện vô số bóng đen đu dây nhảy xuống, trên trăm thanh loan đao lập tức bay ra, lao thẳng về phía mưa tên đang rơi xuống từ trên cao.

Thoáng chốc toàn trường liền trở nên náo loạn, những bóng đen nhanh chóng đạp tuyết xông ra, lộ rõ là một nhóm người mặc y phục xanh sẫm, thân thủ vừa nhanh vừa mạnh, bước chân nhảy vọt như mãnh thú, dưới ánh đuốc, trên mặt có hình xăm đỏ sậm, ánh mắt sáng quắc như sói, dũng mãnh tấn công quân Hạ đang còn ngơ ngẩn.

Quân Hạ còn chưa kịp phản ứng thì hướng tây nam lại truyền đến tiếng động long trời, mặt tuyết bị vó ngựa hất tung, thiên quân vạn mã xông đến trong tiếng trống trận dồn dập. Kỵ binh tinh nhuệ ào đến, khoái đao vung ra bốn phía, chiêu thức sắc bén, đằng đằng sát khí, binh sĩ cùng khoái mã đều trang bị ngân giáp cùng lưỡi đao đen như mực, rõ ràng là quân sĩ Biện Đường.

Một bóng giáp bạc xông thẳng vào trận địa, vị đế vương trẻ tuổi đột nhiên ôm lấy Sở Kiều lên ngựa chạy ra khỏi trung tâm chiến trận, vòng tay siết chặt tựa như muốn bóp nát nàng. Mặt giáp của hắn lạnh lẽ như băng, hơi thở nặng nề phả ra khí trắng. Tiếng chém giết bên tai xa dần, hàng vạn hàng nghìn ánh đuốc sáng ngời chạy theo hai người, ấm áp như mặt trời ban trưa.

Cuồng phong dịu dần, bên tai liên tục vang lên tiếng trầm thấp của Lý Sách, ngữ khí của hắn điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa chút lo sợ mơ hồ. Nam nhân nhẹ nhàng lặp đi lặp lại: "Không sao rồi, không có chuyện gì nữa rồi..."

Sở Kiều không hề muốn khóc, đáy lòng vẫn còn chìm trong hoảng hốt, nhưng trước mặt như cảnh mộng khiến nàng bất giác rơi lệ, những giọt nước mắt lăn dài trên mặt giáp trước ngực Lý Sách. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu như có hình ảnh trăm ngọn núi lửa bùng nổ, tro bụi và nham thạch hừng hực không ngừng thiêu rụi mọi thứ, cuốn vạn vật chìm xuống vực sâu không đáy.

Nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi mở miệng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở vô nghĩa.

Lý Sách, ngươi biết không? Ô tiên sinh chết rồi, Vũ cô nương chết rồi, rất nhiều người đã chết. Yến Tuân đã giết rất nhiều người, ngươi nói xem, hắn có giết luôn cả ta không?

Lý Sách, Gia Cát Nguyệt cũng đã chết, là ta hại chết hắn, ngươi có biết không, là ta hại chết hắn.

Lý Sách, ngươi nói rất đúng, Bắc Yến thật sự rất lạnh, lạnh đến mức con người cũng bị chết tâm, lời thề cũng bị đóng thành băng.

Bốn phía đột nhiên biến thành trắng xóa, Sở Kiều chậm rãi tựa vào ngực Lý Sách, mệt mỏi lịm đi. Lý Sách cúi đầu nhìn người trong lòng, nhìn khuôn mặt gầy gò tái nhợt của nàng mà thấy lòng như phát điên. Nghĩ lại lúc vừa đuổi tới, nhìn thấy mưa tên ngập trời bắn về phía nàng, hắn đã sợ đến cuồng dại, nếu hắn đến chậm một bước, chỉ một bước thôi...

Gió lạnh tạt lên người cả hai, Lý Sách cởi áo lông xuống bọc Sở Kiều vào trong ngực. Nàng thật gầy, cuộn trong lòng hắn, nhỏ bé như một đứa trẻ vậy.

Lý Sách ngẩng đầu lên nhìn bão tuyết bay đầy trời, nhìn đại quân Hạ đằng đằng sát khí trước mặt, nhìn Long Ngâm Quan sừng sững ở đối diện, không kìm được nỗi tức giận đang dâng lên trong lòng.

Yến Tuân, ngươi nhẫn tâm đến vậy sao?

Ngươi nhẫn tâm đến nước này?

"Thánh thượng, Đại Hạ cử người đến chất vấn vì sao Đại Đường chúng ta lại nhúng tay vào nội chính của Đại Hạ, thuộc hạ nên trả lời thế nào ạ?" Thị vệ xuống ngựa chạy đến hỏi.

Lý Sách ôm chặt Sở Kiều, lạnh lùng đáp lời: "Nói với Triệu Dương, Lý Sách ta muốn mang người đi, muốn gì thì mời đến Đường Kinh tìm, ta sẽ đợi."

"Thánh thượng, đã dẫn người đến." Thiết Do tiến lên, theo sau hắn là một nam tử trung niên có hình xăm đỏ thẫm, chính là thủ lĩnh đám người ra tay cứu Sở Kiều khỏi mưa tên khi nãy.

Sắc mặt chợt trở nên hòa hoãn hơn, Lý Sách gật đầu nói: "Đã phiền các ngươi rồi."

[FULL] HOÀNG PHI SỞ ĐẶC CÔNG SỐ 11 (SỞ KIỀU TRUYỆN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ